Chương 33: (Vô Đề)

Học sinh lưu ban Quốc Tử Giám

Tác giả: Mặc Tây Kha

Dịch: Quá khứ chậm rãi

Sau khi thi xong, Du Tiệm Ly vừa ra khỏi phòng thi đã thấy Lữ Quân Kỳ ngồi chồm hổm trên bức tường thấp chờ hắn, trông ngứa ngáy như một con khỉ vừa nhảy ra từ khe đá.

Thấy hắn ra, Lữ Quân Kỳ nhanh nhẹn nhảy xuống, chạy theo Du Tiệm Ly hỏi: "Kể ta nghe xem, các ngươi đã thi những câu gì, ngươi có nhớ đáp án không? Để ta xem ngươi trả lời đúng không."

Du Tiệm Ly không mấy để tâm đến những câu hỏi đầu, những câu đó hắn tự tin mình đã trả lời đúng, chỉ nói về hai câu hỏi lớn ở cuối.

Lữ Quân Kỳ nghe xong thì há hốc miệng: "Họ cũng thật quá đáng, các ngươi học có chút xíu như vậy, làm sao trả lời được mấy câu đó?"

"Ta cũng phải tốn chút thời gian mới tính ra được."

Trên đường cùng Du Tiệm Ly đi tìm Hàn Ngộ, Lữ Quân Kỳ cũng phải tính toán một lúc lâu mới ra đáp án, còn không chắc đúng hay sai, nhất định phải hỏi Hàn Ngộ mới biết chắc được.

Sau đó ba người gặp nhau, tìm một chỗ yên tĩnh để cùng thảo luận về hai câu hỏi đó.

Hàn Ngộ trực tiếp nói cho Du Tiệm Ly phương pháp đơn giản và đúng đắn rồi nghiên cứu cả nửa ngày phương pháp tính của Du Tiệm Ly, cũng không khỏi ngạc nhiên: "Hóa ra còn có cách tính như vậy sao? Chưa từng nghe qua."

Lữ Quân Kỳ cũng thấy kỳ diệu: "Chủ yếu là hắn thực sự tính ra được!"

Du Tiệm Ly cũng chỉ thở dài: "Không nhắc tới nữa."

Khi tính toán, hắn cũng căng thẳng đến mức hoa mắt, nếu có ai cắt ngang suy nghĩ của hắn, hắn sẽ nổi giận đùng đùng, mấy lần suýt từ bỏ giữa chừng.

Điều này cũng khiến hắn hoàn toàn không để ý rằng Liễu Ánh Kiều đã từng đứng bên cạnh mình một lúc lâu.

"Hahaha!" Lữ Quân Kỳ chợt nghĩ đến điều gì đó, cười phá lên: "Lũ già kia luôn thích bắt nạt giám sinh của Quốc Tử Giám, không ngờ lần này không dọa được Du Tiệm Ly, không biết bây giờ họ nhìn vào bài thi của hắn sẽ có biểu cảm thế nào."

"Chắc là không mất bình tĩnh đâu…" Hàn Ngộ lẩm bẩm.

"Chuyện này… chuyện này… chuyện này làm sao có thể?!" Một lão già râu trắng nhìn vào bài thi của Du Tiệm Ly, tay run run, đến cả bộ râu cũng run rẩy như thác nước.

"Có phải ai đó đã lén dạy hắn cái gì không?" Một người khác cũng nhìn vào bài thi của Du Tiệm Ly, đặt câu hỏi.

Liễu Ánh Kiều ở bên cạnh chỉ vào phương pháp tính toán của Du Tiệm Ly và nói: "Phương pháp hắn dùng ai mà dạy cho được? E rằng người ngồi đây cũng không ai biết cách giải như vậy đâu?"

"Thật sự là vậy, hắn cứ dùng phương pháp đó mà tính ra được, đúng là mèo mù vớ cá rán." Lão già râu trắng nói vậy như để tự an ủi mình.

Quốc Tử Giám và Tư Thiên Đài có hệ thống giáo dục khác nhau, những gì học cũng hoàn toàn khác biệt.

Nếu không phải vì thánh thượng đề xuất ý tưởng giao lưu, Tư Thiên Đài đã chẳng muốn đón giám sinh của Quốc Tử Giám.

Những lứa trước đến đây, hứng thú với thiên văn cũng chỉ biết sơ sơ, dạy nhiều hơn thì họ cũng không hiểu, dần dần việc giảng dạy trở nên qua loa.

Lần này họ còn muốn mượn đề thi để trình bài của mấy giám sinh này lên thánh thượng, khiến thánh thượng từ bỏ ý tưởng giao lưu học hỏi sau này, không ngờ lại xuất hiện một người đạt điểm tối đa.

Sau khi sốc xong, có người bèn đổi giọng: "Người này có năng khiếu học thiên văn, giờ đã đến đây, nói không chừng có duyên với Tư Thiên Đài, chi bằng để hắn về Tư Thiên Đài?"

"Đúng vậy, ở lại Quốc Tử Giám cũng chưa chắc đã có đường ra tốt đẹp."

Liễu Ánh Kiều thấy các giám khảo khác sau khi trải qua cú sốc đã chấp nhận sự thật rằng Du Tiệm Ly là một thiên tài hiếm có, bây giờ lại bắt đầu có ý định chiêu mộ người.

Hắn thì cảm thấy không sao cả, ngồi trên ghế nói: "Một người chỉ học những điều sơ đẳng, thêm chút kiến thức từ sách vở tạp nham mà đã có thể đạt được thành tích như vậy, há có thể là người tầm thường? Dù ở đâu hắn cũng sẽ không tầm thường."

"Nhưng ta thấy hắn có duyên với Tư Thiên Đài!" Lão già râu trắng rõ ràng là người nóng tính, nói xong bèn quay đầu muốn đi ngay, hiển nhiên là định đến chiêu mộ trực tiếp.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!