Chương 3: (Vô Đề)

Học sinh lưu ban Quốc Tử Giám

Tác giả: Mặc Tây Kha

"Ta có nghe đồn, sáng nay ở cửa phòng cũng gặp hắn một lần nên đoán được danh tính." Du Tiệm Ly trả lời mơ hồ, như không có gì bất thường.

Đã về Quốc Tử Giám, nghe ngóng một số chuyện về nơi này cũng là bình thường.

Chuyện Kỷ Nghiễn Bạch vào Quốc Tử Giám gần đây rất rầm rộ, Du Tiệm Ly biết cũng không lạ.

Minh Tri Ngôn cũng không nghĩ nhiều, đồng thời an ủi hắn: "Đừng sợ, hắn tuy thô lỗ nhưng không đến mức chủ động gây chuyện. Ta cũng nghe nói về những việc hắn làm, bị hắn dạy dỗ cũng không oan uổng."

Minh Tri Ngôn và Kỷ Nghiễn Bạch không quen biết, về sau hai người còn đối địch.

Lúc này Minh Tri Ngôn bênh vực Kỷ Nghiễn Bạch, chứng tỏ Kỷ Nghiễn Bạch thực sự không đến nỗi tệ như trong ấn tượng của hắn.

Du Tiệm Ly gật đầu, giơ tay nhẹ nhàng vỗ vào cánh tay của Minh Tri Ngôn, nói: "Yên tâm đi, ta tự lo được. Ngươi quay về Thái Học quán đi."

Minh Tri Ngôn dường như vẫn còn chưa yên tâm lắm, nhưng vì lời nói của Du Tiệm Ly luôn có trọng lượng với hắn, nên đáp: "Ừ, có chuyện gì thì gọi ta, trưa nay ta sẽ đợi ngươi ở cửa nhà ăn."

"Được."

Nhìn Minh Tri Ngôn rời đi, Du Tiệm Ly bước vào chi đường.

Ở đây phần lớn là học sinh mới, mọi người đều chưa quen biết nhau, lúc này đang chào hỏi làm quen.

Cũng có những người từ trước đã là đồng hương hoặc có mối quan hệ thân thuộc nên thân quen hơn.

Nhưng khi thấy Du Tiệm Ly đến, mọi người đều không đến gần, không ai chủ động chào hỏi, mà đều nhìn hắn với sự ngạc nhiên, cảnh giác và ghét bỏ.

Hắn không để tâm, trước đây hắn đã có tiếng xấu, tuổi tác cũng lớn hơn đôi chút, không muốn kết bạn cũng là chuyện bình thường.

Hắn ngồi xuống trước một chiếc bàn thấp.

Lúc này có một người quay lại, nhìn hắn từ đầu đến chân với vẻ khinh thường rồi lớn tiếng hỏi: "Học lại những môn này chắc ngươi sẽ học nhanh hơn người khác chứ?"

Đây là lời chế giễu việc hắn đã vào Quốc Tử Giám ba lần, nhiều môn học đều đã học lại.

"Ngươi nói đùa rồi." Du Tiệm Ly trả lời bình tĩnh, giọng điệu không kiêu ngạo không nịnh bợ: "Khoa cử mỗi năm đều thi những môn giống nhau, chẳng phải cũng có người rớt sao? Ta nếu kẻ kém cỏi dù có học lại nhiều lần cũng không hiểu. Các ngươi nếu thông minh dù lần đầu học cũng có thể vượt qua ta."

Hắn chỉ sợ Kỷ Nghiễn Bạch, người lúc nào cũng có thể nổi điên và thực sự có khả năng giết hắn, còn với những người khác thì không đến mức sợ hãi.

Người kia không hài lòng, ậm ừ không trả lời.

Trước đây nhìn Du Tiệm Ly nép bên Minh Tri Ngôn, dáng vẻ rụt rè, cứ tưởng là dễ bắt nạt, giờ thì thấy không phải là người dễ bị điều khiển.

Chủ yếu là Du Tiệm Ly nói chuyện không nhanh không chậm, thái độ cũng không sắc bén như Minh Tri Ngôn, không thể bắt lỗi, khi cười với người khác lại dịu dàng như gió xuân.

Người mềm mỏng như vậy lại càng khiến người khác bực bội, nếu tiếp tục khiêu khích sẽ chỉ khiến mình trở nên cay nghiệt, còn Du Tiệm Ly thì ngày càng đáng thương.

Du Tiệm Ly lại chú ý đến chuyện khác, trong lòng nghĩ, có nên tìm Minh Tri Ngôn để xin một số ghi chép bài học không?

Nếu hắn tỏ ra không quen với môn học, có bị Minh Tri Ngôn phát hiện không?

Theo nam chính như theo hổ...

Nếu không được thì giả vờ ngất, ai bảo hắn là bạch nguyệt quang yếu ớt không thể tự lo liệu được chứ.

Đêm đến, Du Tiệm Ly mang hai thùng nước nóng về phòng mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!