Học sinh lưu ban Quốc Tử Giám
Tác giả: Mặc Tây Kha
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Du Tiệm Ly trở lại Thái học, tin tức này không đầy một ngày đã lan truyền khắp Quốc Tử Giám.
Các giám sinh của Tứ Môn Học từng học cùng Du Tiệm Ly vào buổi sáng khi vào lớp, bèn thấy chỗ ngồi trước đây của Du Tiệm Ly đã trống và được chuyển đến cuối lớp, không còn thấy Du Tiệm Ly nữa.
Điều này dường như cũng có nghĩa là sau này Du Tiệm Ly sẽ không còn bất kỳ liên hệ nào với họ nữa.
Du Tiệm Ly bước vào lớp của Thái học, nhiều giám sinh nghe tin còn chưa kịp tỉnh táo thì người đã xuất hiện trong lớp của họ.
Hiện tại Du Tiệm Ly đã rửa sạch được tiếng xấu trước đây nên những đánh giá về hắn cũng không còn gay gắt như trước.
Bầu không khí trong lớp dù có hơi gượng gạo nhưng không đến mức khiến người khác cảm thấy khó chịu như khi Tứ Môn Học mới khai giảng.
Nói cho cùng, Du Tiệm Ly cũng được coi là một nhân vật huyền thoại.
Ngoại hình thì khỏi phải nói, dù sao cũng là vẻ ngoài ai cũng công nhận là đẹp.
Tài năng cũng không tệ, có thể rời Quốc Tử Giám trong hoàn cảnh khó khăn rồi tự mình quay lại, còn có thể chứng minh lại bản thân, đủ thấy thực lực của hắn.
Bây giờ hắn quay lại Thái học, có lẽ sau này ở Quốc Tử Giám sẽ truyền tụng về hắn.
Nhân vật giỏi giang như vậy xuất hiện ở Thái học, lại ở ngay bên cạnh mình, tất nhiên sẽ thu hút không ít người ngoái nhìn hắn.
Cũng có người tò mò, rốt cuộc Du Tiệm Ly là người như thế nào.
Tiếng xấu trước đây đã bị lật đổ, vậy thì thực chất hắn là người có tính cách ra sao?
Chỗ ngồi của Du Tiệm Ly ở góc lớp, hắn vừa mới sắp xếp xong đồ đạc ngồi xuống, đã có người đến ngồi trước mặt hắn, cười toe toét nhìn hắn: "Ta đã nghe về ngươi từ lâu, không ngờ ngươi lại học chung lớp với ta."
Du Tiệm Ly vẫn đang sắp xếp đồ đạc, đồng thời trả lời: "Ừ, sau này chúng ta xem như là bạn học rồi."
"Trước đây ta đã gặp ngươi nhưng ta đoán là ngươi không nhớ ta, ta chỉ là người trong đám đông vây quanh ngươi thôi."
Người này thật thà khiến Du Tiệm Ly không biết phải nói gì.
Khen ngợi hắn thật rảnh rỗi sao?
Trong lúc hắn còn bối rối, người đó lại lên tiếng: "Nói mới nhớ, sao ngươi không học cùng Minh Tri Ngôn một lớp?"
"Dù sao thì ta cũng đã lỡ mất hai năm học, vào lớp của hắn thì không theo kịp, vào lớp mới nhập học thì lại lớn tuổi hơn họ nhiều, ở đây là vừa vặn."
Người kia hiểu ra: "Cũng đúng."
Người kia trò chuyện với Du Tiệm Ly vài câu, mới nhớ ra cần phải tự giới thiệu, bèn nói: "Ồ, đúng rồi, ta tên là Cố Quỳnh Hoa, nhỏ hơn ngươi hai tuổi."
"Ừm, chào."
Du Tiệm Ly sau khi dọn dẹp xong đồ đạc, cuối cùng mới có thời gian ngẩng lên nhìn Cố Quỳnh Hoa một cái.
Chỉ trong khoảnh khắc nhìn nhau, Cố Quỳnh Hoa đã tỏ vẻ ngạc nhiên: "Quả nhiên không thể đối diện với ngươi, nhìn ngươi khiến trái tim ta loạn nhịp."
Cố Quỳnh Hoa mới chỉ mười sáu tuổi, vẫn mang dáng dấp của một thiếu niên, gương mặt dài, mắt rất to, có đôi mắt cười xinh xắn, trông có vẻ rất dễ gần.
Hắn ta mặc đồng phục của Quốc Tử Giám, dáng người mảnh mai, chiều cao tương đương với Du Tiệm Ly.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!