Học sinh lưu ban Quốc Tử Giám
Tác giả: Mặc Tây Kha
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Kỷ Nghiễn Bạch cũng cúi mắt, dáng vẻ như đang ngồi yên lặng, linh hồn đã rời khỏi thân xác.
Thái tử thấy Kỷ Nghiễn Bạch như vậy cũng không nói chuyện tiếp với hắn, có lẽ không muốn gây phiền phức cho hắn.
Có lẽ do biết trong nhã gian toàn là quý nhân, tiểu nhị dâng món ăn cũng run rẩy, khiến cả tầng hai trở nên vô cùng yên tĩnh.
Những người trong nhã gian cũng nhận ra nhưng không ai tỏ thái độ gì, vẫn tiếp tục trò chuyện như bình thường.
Thái tử luôn được Lục Hoài Thanh chăm sóc, một đích tử của Thượng Thư Hộ Bộ cũng sẵn lòng làm những việc như bưng trà rót nước, chăm sóc Thái tử rất chu đáo.
Thái tử đã quen, chống cằm nhìn mọi người nói: "Nói về bóng ngựa đi, gần đây các ngươi thật bí ẩn, ta cũng tò mò lắm."
Lục Hoài Cảnh cũng không nao núng, nhắc đến việc này còn vui vẻ hơn: "Đại Hắc… à, Lão Kỷ dạy chúng ta một vài đội hình mới hơi bị đỉnh, lần này chơi bóng ngựa có khi chúng ta không thua đâu."
"Thật sao?"
"Ừ, tất nhiên là thật, ta nào dám lừa điện hạ?"
Ngón tay Thái tử gõ nhẹ lên bàn, giọng tiếc nuối: "Hiện giờ tiểu cữu cữu ở Quốc Tử Giám, cũng khiến ta rất e ngại."
Kỷ Nghiễn Bạch điềm tĩnh đáp lại: "Sở trường của ta vẫn là dẫn binh đánh trận, còn việc này chỉ là có chút quá sức, không đáng lo."
"Sao lại vậy, tiểu cữu cữu là kỳ tài luyện võ, việc này cũng không là gì."
"……" Kỷ Nghiễn Bạch không trả lời trực tiếp mà có hơi bất đắc dĩ nhìn Thái tử: "Phải nói nhiều lời khách sáo như vậy sao? Chẳng lẽ ta phải khách sáo với ngươi vài câu sao?"
Nói xong, bầu không khí trở nên im lặng.
Du Tiệm Ly cũng sững sờ, thầm đoán rằng Kỷ Nghiễn Bạch có lẽ bị dị ứng với sự lãng mạn và xã giao.
"Ây da cữu cữu, có bao nhiêu người ở đây, cho ta chút thể diện đi!" Thái tử vẫn chịu nhượng bộ trước Kỷ Nghiễn Bạch.
"Ta đói rồi, đi ăn trước, các ngươi cứ trò chuyện đi." Kỷ Nghiễn Bạch cũng chẳng nể mặt Thái tử, thậm chí còn tỏ vẻ không kiên nhẫn.
Du Tiệm Ly nhìn mà kinh hãi, thậm chí có phần ngưỡng mộ, Kỷ Nghiễn Bạch quả là kẻ giỏi chặn họng, mấy đứa trẻ như hắn mà gặp dịp lễ tết trong nhà cũng tỉnh bơ thế này nhỉ?
Đúng là có thể tránh được không ít rắc rối.
"Ăn đi ăn đi!" Thái tử chủ động ra hiệu, Kỷ Nghiễn Bạch cũng không khách sáo, thực sự bắt đầu dùng đũa.
Thái tử đã lên tiếng, những người khác cũng lần lượt cầm đũa ăn theo.
Du Tiệm Ly chỉ dám ăn những món ăn trước mặt, dè dặt vô cùng.
Bên cạnh hắn còn có một Lâm Thính cũng lâm vào cảnh ngượng ngùng, cố gắng giảm bớt sự hiện diện của mình, vì sau này chính hắn sẽ đánh bại tất cả những người trong căn phòng này.
Giờ đây, Du Tiệm Ly chỉ muốn bữa ăn này mau chóng kết thúc.
Ai ngờ, rắc rối luôn tiếp nối, ăn chưa được bao lâu thì tầng dưới lại trở nên ồn ào, thậm chí còn nghe thấy tiếng kêu quen thuộc: "Lục Hoài Cảnh! Ngươi còn ở đó chứ?!"
Lục Hoài Cảnh nghe tiếng hô hào của Đỗ Quý Tuấn, không nhịn được mà nhỏ giọng mắng: "Tên ngốc này lẽ nào không biết điều mà quay lại gây rối vào lúc này sao?"
Tên ngốc dưới lầu rõ ràng thật sự không biết gì, vẫn tiếp tục kêu lớn: "Ta có một người quen cũ của ngươi đây, muốn ra ngoài gặp mặt không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!