Học sinh lưu ban Quốc Tử Giám
Tác giả: Mặc Tây Kha
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Du Tiệm Ly lén lút quan sát xung quanh, xác nhận đây là phủ Quốc công và là nơi ở của Kỷ Nghiễn Bạch.
Phủ Quốc công không xa hoa lộng lẫy mà rất giản dị và khiêm tốn.
Những căn nhà trong phủ phần lớn đều rộng rãi, không có quá nhiều trang trí, cũng không mang vẻ tao nhã của các văn nhân, chỉ là những đồ nội thất hữu dụng, ngay cả chân đèn cũng không có hoa văn, đơn giản và yên tĩnh như chùa chiền.
Sân vườn của Kỷ Nghiễn Bạch cũng rất vắng lặng, đến nỗi sau khi Đàm Hồi đẩy Hoàng Khải rời đi, bên cạnh hắn không còn người hầu hạ nào khác.
Điều hiếm hoi khiến Du Tiệm Ly cảm thấy nơi này có hơi cá tính riêng, là một bức tường treo đầy vũ khí như một bức bình phong với hơn mười cây thương đủ loại.
Trong phòng còn có bao cát, cọc gỗ tập võ, trên đó đầy vết tích, rõ ràng là thường xuyên bị tra tấn.
Hắn tiếp tục quan sát sắc mặt của Kỷ Nghiễn Bạch, không thấy có dấu hiệu trách móc, lại còn có vài phần lo lắng.
Hắn biết Kỷ Nghiễn Bạch đang nghĩ gì, vội vàng an ủi: "Ta sẽ không chết đâu, cũng không bị choáng."
"Vậy vừa rồi ngươi…"
Du Tiệm Ly vội vàng che giấu: "Chỉ là bị dọa thôi, bây giờ đã ổn hơn rồi. Không biết ngươi mời ta đến đây là có ý gì?"
Du Tiệm Ly từ trong bao bước ra, chỉnh lại tóc và quần áo, tiếp tục quan sát vẻ mặt của Kỷ Nghiễn Bạch.
Kỷ Nghiễn Bạch lại rất thẳng thắn, trả lời một cách vô cùng tự nhiên khiến người ta cảm thấy khó tin: "Ồ, dẫn ngươi đi tắm."
Câu trả lời này khiến Du Tiệm Ly có hơi mơ hồ: "Hả?"
"Là đi tắm."
Du Tiệm Ly như hiểu ra, vội vàng giải thích: "Tuy ta không đến nhà tắm công cộng nhưng ta ngày nào cũng lau mình cẩn thận, không bẩn, không hôi, phòng ở cũng rất sạch sẽ, thường xuyên dọn dẹp, sẽ không ảnh hưởng đến ngài đâu."
"Ta không có ý đó, ta thấy ngươi không đến nhà tắm công cộng, ở trong phòng không thoải mái nên đưa ngươi đến phủ tắm một lần cho thoải mái. Chút nữa để Đàm Hồi dẫn ngươi đi."
Du Tiệm Ly đứng ngây tại chỗ.
Kỷ Nghiễn Bạch lại cảm thấy rất bình thường, không cho rằng hành động của mình có gì sai trái.
Du Tiệm Ly chỉ có thể cố gắng hiểu: "Ngài muốn... ta thoải mái tắm một lần nên mới mời ta đến đây ư?"
Nhà ai lại dùng cách bắt người như bắt trộm để dẫn người về nhà tắm thế này?
"Ừ, bên ngoài phần lớn là nhà tắm công cộng, nếu ngươi đến đó sẽ gây rắc rối. Trong phủ của ta có phòng tắm riêng, rất rộng, có thể tắm thoải mái. Ta sợ đưa ngươi vào phủ sẽ truyền ra những điều không hay nên đành để Hoàng Khải mang ngươi vào. Nhưng hắn thật sự quá ngu ngốc, lại mang ngươi vào theo cách này."
"Ồ... ta hiểu rồi." Du Tiệm Ly coi như đã hiểu, Kỷ Nghiễn Bạch cũng là có ý tốt, chỉ là cách làm có phần quá đơn giản thô bạo.
Lục Hoài Cảnh đối xử tốt với hắn là không ngừng tặng quà dù hắn có cần hay không.
Kỷ Nghiễn Bạch muốn tốt với hắn, bèn trực tiếp bắt hắn về phủ, cũng không nói trước một tiếng, khiến hắn tưởng mình bị bắt cóc.
Lúc này, Đàm Hồi cũng trở lại, mỉm cười xin lỗi Du Tiệm Ly: "Du công tử đừng trách, công tử nhà chúng ta cũng có ý tốt, chỉ là Hoàng Khải không biết nói rõ ràng. Ngài theo ta nhé."
"Đến là tắm ngay sao?" Du Tiệm Ly vẫn còn hơi bối rối, hắn thực sự chưa trải qua chuyện này bao giờ.
Đàm Hồi có vẻ cũng không giỏi trong việc tiếp khách, lại hỏi Du Tiệm Ly: "Hay là ăn chút gì đó rồi tắm?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!