Chương 1: (Vô Đề)

Học sinh lưu ban Quốc Tử Giám

Tác giả: Mặt Tây Kha

Du Tiệm Ly xuyên vào sách.

Nhân vật hắn xuyên vào có ưu điểm rất rõ ràng, đó là xinh đẹp. Đẹp đến mức kinh ngạc, đẹp đến mức khiến người ta xiêu lòng.

Nhược điểm thì càng rõ ràng hơn – đoản mệnh.

Ngắn đến mức nào?

Nhân vật này không sống quá ba chương trong sách, không phải thổ huyết thì ngất xỉu trước mặt nhân vật chính.

Nhưng hắn chiếm không ít đất diễn trong sách, chủ yếu xuất hiện trong hồi ức của nhân vật chính, tốt đẹp, trong sáng, giống như tiên nhân bị lưu đày.

Hắn lặng lẽ đến rồi lại buồn bã rời đi.

Trong tiểu thuyết có những nhân vật sinh ra là để cứu thế giới, có những người để phát triển tình tiết và gây xung đột.

Nhân vật của hắn lại để chết một cách vĩ đại, cái chết khiến người ta đau đớn tột cùng.

Du Tiệm Ly từng nhìn mình trong gương đồng, không nhịn được tặc lưỡi.

Chẳng trách nhân vật này có thể trở thành "bạch nguyệt quang" trong lòng nhân vật chính, khi hắn thấy khuôn mặt này, mọi từ ngữ đều tụ lại thành hai chữ "Quá đẹp".

Đẹp thế này, kiếp này thế là đủ!

...

Đi qua con đường lát đá trong rừng, Du Tiệm Ly đưa tay đỡ lấy cành cây rũ xuống, ánh mắt nhìn về người đi trước hắn.

Người này dáng người cao gầy, mặc bộ áo quần xanh nhạt của giám sinh Quốc Tử Giám, đơn giản không có trang trí gì.

Bộ đồng phục này nằm trên người hắn lại có vẻ khác biệt, sự thanh nhã này càng tôn lên khí chất như hoa phù dung sớm nở tối tàn.

Mái tóc đen mượt mà như mực, như nét đậm nhất trong bức tranh.

Da hắn trắng như tuyết, tương phản rõ rệt với màu đen của tóc.

Chỉ một bóng lưng, nhưng lại trong sáng như tuyết, cao ngạo như hạc, khiến người khác không dám dễ dàng tiếp cận.

Du Tiệm Ly lúc này vô cùng cẩn trọng, mỗi bước chân đều phải chú ý, bởi người này chính là nhân vật chính trong sách, tên Minh Tri Ngôn.

Nguyên chủ của Du Tiệm Ly và Minh Tri Ngôn là huynh đệ cùng lớn lên.

Tất nhiên, trong sách Du Tiệm Ly coi Minh Tri Ngôn là huynh đệ, còn Minh Tri Ngôn lại có suy nghĩ "khó nói" với hắn.

May mắn thay tình cảm của Minh Tri Ngôn đối với nguyên chủ chỉ dừng lại ở mối tình đầu mập mờ, chưa từng chính thức tỏ tình.

Họ từng cùng lớn lên, Minh Tri Ngôn tất nhiên là người hiểu rõ nguyên chủ nhất.

Mặc dù xuyên vào sách đã hai năm nhưng đều là những ngày tháng bị đày ra thôn quê, chỉ có hai tháng trở về kinh thành gặp Minh Tri Ngôn, hắn lo rằng sẽ lộ ra sơ hở trước mặt Minh Tri Ngôn.

Chửi hắn một câu, hắn sẽ ghi nhớ ba năm, ngày sau tất sẽ trả lại gấp đôi.

Hại hắn một lần hắn sẽ giết cả nhà.

Những người thấy chết không cứu Du Tiệm Ly, khi Minh Tri Ngôn trở thành tể tướng đều bị hắn tìm cớ, gán tội "tru di cửu tộc".

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!