*chuyện đó ở đây ý chỉ hành động bao trọn hồ cá của Phó Sâm rất giống như hình tượng tổng tài bá đạo mà dân mạng hay gán cho ảnh đó, em Hà tưởng ảnh học theo mấy cái này =))))
Phó Sâm đáp: "Chuyện gì?"
Xem ra là không biết rồi, Hà Thanh Hà lại hỏi: "Là bao trọn một ngày hay là lâu dài?"
Phó Sâm đáp: "Lâu dài. Anh mua lại luôn rồi, có thể thường xuyên đến câu cá."
Khóe môi Hà Thanh Hà giật giật, thầm nghĩ chắc là bị chém một khoản không nhỏ.
Quả đúng là hố đen, còn chưa bắt đầu câu mà đã đổ một đống tiền vào rồi.
Nhưng đây là tấm lòng của Phó Sâm, Hà Thanh Hà sẽ không dội gáo nước lạnh cho hắn. Anh đảo mắt nhìn quanh, nước ở đây trong vắt, ven bờ cây cối xanh rì, trong rừng vọng ra tiếng ve kêu, đúng là nơi lý tưởng để thư giãn.
Chủ ao cá – thật ra là chủ cũ – tươi cười bước lại giúp hai người dựng dù che nắng, còn đem cần câu của mình cho Hà Thanh Hà dùng.
Phó Sâm mua lại ao cá cũng giống như đầu tư, hắn chỉ chi tiền, việc vận hành vẫn do chủ cũ phụ trách.
Nói cách khác, chủ cũ không mất quyền quản lý ao cá, lại còn nhận được khoản tiền cao hơn giá thị trường rất nhiều, vui đến mức miệng không khép lại được, tất nhiên phục vụ Phó Sâm hết sức tận tình.
Vừa nhìn Phó Sâm là biết ngay người không biết câu cá, nhưng Hà Thanh Hà thì khác. Anh đứng đó chọn cần câu và dây câu, động tác thuần thục khiến chủ ao không dám chậm chạp, hết mực phối hợp với yêu cầu của Hà Thanh Hà.
Làm loay hoay gần một tiếng đồng hồ, cuối cùng hai người cũng ngồi xuống bắt đầu câu cá. Phó Sâm nhìn Hà Thanh Hà đang nhào mồi, nói: "Nhìn phức tạp hơn anh tưởng."
Hà Thanh Hà khẽ cong môi: "Người ngoài nhìn người trong nghề là vậy đó, ai mà chẳng thấy anh kiếm tiền dễ."
Phó Sâm không lên tiếng.
Quả thực đúng như vậy, rất nhiều người tưởng đầu tư chỉ cần bỏ tiền ra là xong, rồi nằm không đếm tiền.
Hà Thanh Hà trực tiếp ném mồi xuống nước. Phó Sâm hỏi: "Làm gì thế?"
Gần đây Phó Sâm càng lúc càng hay hỏi, Hà Thanh Hà kiên nhẫn trả lời: "Đang thả mồi dụ cá, phải rải mồi trước để dẫn cá đến."
Phó Sâm hiểu rồi, yên lặng nhìn Hà Thanh Hà móc dây câu, vung cần, rồi anh ngồi xuống ghế, tay cầm cần câu bất động.
Phó Sâm lại nói: "Khác lần trước em câu ghê."
Lần trước trong chương trình, Hà Thanh Hà đứng suốt, vừa quăng cần vừa di chuyển, lần này lại ngồi xuống từ đầu.
Còn có nhiều điểm khác biệt nữa, ví dụ lần trước dùng mồi giả bằng kim loại, lần này dùng mồi thường, Phó Sâm còn ngửi thấy mùi tanh.
Giọng hắn rất khẽ, như thể sợ làm cá trong nước giật mình. Hà Thanh Hà cười bảo: "Lần trước là câu lure, lần này là câu đài. Lure hợp với sông suối, nơi nước chảy, đây là hồ chứa, thích hợp ngồi yên câu chậm hơn."
Anh đặt khuỷu tay lên đầu gối, tay cầm cần câu, dáng vẻ ung dung thoải mái, nói với Phó Sâm: "Không cần nói nhỏ, cá sẽ không bị dọa đâu."
Phó Sâm hắng giọng, điều chỉnh lại âm lượng, rồi tiếp tục hỏi thêm vài điều nữa. Hà Thanh Hà chỉ cho hắn vài thuật ngữ trong giới câu cá như "ăn rùa", "miệng cá" hay "không ăn cá", Phó Sâm như học sinh nghe giảng, chăm chú lắng nghe.
Hôm nay nhiệt độ không thấp, trời nắng rực rỡ, ánh nắng quả thực hơi gắt, nhưng may là chủ ao đã chu đáo chuẩn bị chiếc dù lớn che nắng phía trên, bên cạnh còn đặt một thùng đá to.
Thậm chí ông chủ còn lái một chiếc xe năng lượng mới đến đậu gần đó, dùng pin trong xe để lắp quạt điện, gió từ quạt thổi qua lớp đá lạnh, luồng khí mát rượi thổi thẳng về phía hai người.
Tiếng ve kêu càng khiến khu rừng thêm tĩnh mịch, giữa ngày hè cây cối xanh rợp, mặt hồ lấp loáng ánh nước, thêm cơn gió mát thổi qua, thật sự là thoải mái vô cùng.
Ngay cả Hà Thanh Hà cũng chưa từng được câu cá nhàn nhã như thế, không nhịn được cảm thán, làm chủ ao cá đúng là không uổng, đãi ngộ cấp SVIP.
Chỉ là không biết Phó Sâm có cảm nhận được thú vui trong đó không, Hà Thanh Hà sợ hắn thấy chán, bèn nói:
"Phải một lúc nữa cá mới cắn câu, anh có bận không, tranh thủ xử lý công việc đi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!