Lúc này ai nấy đều hoang mang, cặp hào môn đúng là "có độc", một khi cố gắng đặt mình vào khuôn mẫu của họ là sẽ lạc lối hoàn toàn, như thể rơi vào sương mù, mãi không tìm ra đường thoát.
Cuối cùng vẫn là người có kinh nghiệm như Tả Văn Phong đứng ra lên tiếng: "Tôi hiểu cảm giác sai lệch mạnh mẽ từ họ bắt nguồn từ đâu rồi, họ không có d*c v*ng."
Hắn nhìn về phía Nghiêm Trung Triết, nói: "Ngay cả chồng chồng như chúng tôi, dù đã kết hôn mười năm rồi vẫn còn có mong cầu ở đối phương, nhưng họ thì chỉ biết cho đi, chưa bao giờ yêu cầu gì từ người kia."
Lần này Nghiêm Trung Triết cũng tán đồng, gật đầu: "Nhưng tôi vẫn giữ vững quan điểm, họ là một cặp vợ chồng rất tốt."
Quảng Quân tiếp lời: "Tôi cũng vẫn giữ quan điểm, họ có vấn đề rất lớn."
Cuộc thảo luận đến đây không thể tiếp tục được nữa, khi đã bình tĩnh lại, các vị khách mời mới cảm thấy khi nãy mình hơi quá đà, có vài lời nói ra có phần quá đáng.
Mọi người nhìn về phía cặp đôi hào môn, vẻ mặt Hà Thanh Hà bình thản, cụp mắt ngồi đó, ngũ quan tinh xảo như được chạm khắc kỹ càng, vì quá tinh tế và phiêu dật, nên nhìn thoáng qua như một con búp bê giả.
Còn Phó Sâm bên cạnh thì sắc mặt còn lạnh hơn thường ngày, chẳng biết là hồn vía đã bay đến tận đâu đâu.
Hai người này… có nói gì họ cũng sẽ chẳng bận tâm đâu nhỉ.
Hướng Bội Lôi khẽ hắng giọng, nói: "Vừa nãy thầy Tả nói rằng dù đã kết hôn với thầy Nghiêm mười năm vẫn còn mong cầu lẫn nhau, vậy hai người có thể chia sẻ cụ thể là mong cầu điều gì không?"
Cách chuyển chủ đề này có hơi gượng ép, nhưng rõ ràng đang gợi ý cho mọi người chuyển sang câu chuyện của cặp đôi tiếp theo.
Nghiêm Trung Triết và Tả Văn Phong đã kết hôn mười năm, hiểu rõ nhau như lòng bàn tay, hai người phân tích về chính mình rõ ràng hơn ai hết, những người khác cơ bản chẳng còn gì để bàn.
Cuối cùng là đến Quảng Quân và Nhĩ Đông, Quảng Quân tỏ ra rất hài lòng với việc mình là người xuất hiện cuối cùng. Người phụ trách viết kịch bản của y sớm đã đoán được dụng ý của ekip từ các trò chơi trước đó, họ muốn khai thác chiều sâu nội tại của khách mời nên đã viết sẵn một kịch bản chi tiết.
Quảng Quân và Nhĩ Đông cứ theo kịch bản mà diễn, mọi việc diễn ra suôn sẻ, cũng phần nào làm dịu đi cảm giác mất mặt khi bị đánh phủ đầu lúc trước.
Mọi người quay chương trình trên biển suốt cả ngày, đến chạng vạng, du thuyền mới chậm rãi quay đầu trở về.
Ánh hoàng hôn rải xuống mặt biển phẳng lặng, tựa như được dát một lớp vàng lá lấp lánh rực rỡ.
Du thuyền cập bến, cả nhóm lên bờ. Các khách mời và nhân viên chương trình lại lần nữa cảm ơn sự hào phóng của chủ thuyền, Hà Thanh Hà mỉm cười nói không có gì.
Phần ghi hình lần này kết thúc, có người phải lập tức trở về nhà, lại đến lúc tạm biệt nhau.
Nhân viên chương trình thông báo với các khách mời, phần ghi hình của kỳ sau sẽ quay về đời sống thường nhật tại nhà, lần hội ngộ tiếp theo sẽ là một khoảng thời gian rất lâu nữa.
Mọi người nghe vậy đều cảm thấy lưu luyến, tính ra mọi người chỉ ghi hình hai lần, tổng cộng mới ở bên nhau sáu ngày, thế mà lại có cảm giác như những người bạn lâu năm lúc chia tay không khỏi ngậm ngùi.
Cả đoàn lần lượt rời đi, Quảng Quân và Nhĩ Đông tách khỏi đội ngũ, chuẩn bị quay về khách sạn lấy bản kế hoạch.
Trên đường đi, sắc mặt Nhĩ Đông có phần bất an, nói với Quảng Quân: "Hà Thanh Hà hình như cũng có gia thế không tệ, chúng ta đừng đụng vào họ nữa, chọc không nổi đâu."
Quảng Quân hừ một tiếng, nói: "Ai nói phải đối đầu trực diện với họ chứ, anh không biết làm ngầm à?" Y nghĩ một lát, ai mà ngờ gia cảnh Hà Thanh Hà cũng giàu thế: "Dư luận về "kiều thê" không ổn lắm, phải đổi cách khác thôi."
Y sa sầm mặt nói tiếp: "Không chỉ họ, mấy khách mời khác cũng phải moi ra ít phốt, dù sao cũng phải kéo độ hot lên, nếu không thì chuyến đi ghi hình lần này coi như lỗ vốn."
Nhĩ Đông còn muốn nói thêm, nhưng thấy Quảng Quân kiên quyết như vậy, đành ngậm miệng lại.
Các khách mời khác lần lượt rời đi, nhân viên sau khi kiểm kê thiết bị cũng rút khỏi hiện trường, chiếc du thuyền náo nhiệt cả một ngày giờ lặng lẽ neo bên cảng. Hà Thanh Hà đứng ở bờ, thất thần nhìn con thuyền của mình.
Phó Sâm bước tới, nói: "Tám giờ tối nay xe sẽ tới."
Ánh mắt Hà Thanh Hà vẫn chăm chú dõi theo lớp sơn trên thân du thuyền, miệng đáp: "Được, vẫn còn thời gian."
Phó Sâm hỏi: "Thuyền sẽ được vận chuyển về thế nào?"
Hà Thanh Hà trả lời: "Ngày mai công ty du thuyền sẽ đến."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!