Quá khứ của Hà Thanh Hà không có sự tồn tại của người khác, điều đó lại khiến hắn cảm thấy nhẹ nhõm.
Hắn một lần nữa nghi ngờ cảm biến của mình gặp vấn đề, dạo gần đây thường xuyên xuất hiện những cảm xúc xa lạ.
Đợi những dao động cảm xúc lạ lẫm kia tan đi, Phó Sâm mới nhận ra tâm trạng của Hà Thanh Hà rõ ràng có hơi suy sụp, trái ngược hoàn toàn với hắn.
Khóe môi Hà Thanh Hà vẫn giữ nụ cười quen thuộc, vẫn là cơn gió xuân ấm áp quen thuộc. Nhưng nếu chú ý kỹ sẽ nhận ra, giọng anh trầm thấp và khàn khàn, cuối câu còn khẽ run.
Phó Sâm không hiểu, nghĩ là câu hỏi của mình đã làm Hà Thanh Hà tổn thương, liền đổi tay đang đỡ cằm anh thành khẽ v**t v* bên má, nói: "Xin lỗi."
Hắn không biết câu cá, không biết nấu ăn, cũng chưa từng lái du thuyền ngao du khắp nơi, hắn học bơi cũng chỉ vì lý do sức khỏe.
Vì thế hắn không biết cảm giác khi một mình làm những việc đó là như thế nào, cũng không hiểu vì sao Hà Thanh Hà lại buồn.
Hà Thanh Hà cũng không hiểu: "Tại sao lại xin lỗi?"
Những chuyện đó chẳng liên quan gì đến Phó Sâm cả, hắn không cần phải xin lỗi anh.
Phó Sâm nói: "Anh không nên hỏi."
Hà Thanh Hà thở dài, cười nói: "Không có gì là không nên hỏi cả, dù sao cũng là chuyện đã qua rồi."
Một mình cũng được, có người đồng hành cũng được, đều là chuyện của quá khứ.
Ít nhất bây giờ anh đã kết hôn, xây dựng một gia đình mới, anh chỉ muốn nghiêm túc vun vén cho cuộc hôn nhân này.
Hà Thanh Hà nói thì nói vậy, nhưng Phó Sâm vẫn nhận ra cảm xúc của anh không hề khá lên.
Hắn có thể cảm nhận sự bất ổn của anh, nhưng không phân tích được vì sao, chỉ đành cố gắng an ủi theo cách của mình.
Ngón tay ấm áp dọc theo đường nét khuôn mặt anh mà trượt lên trên, lần đến sau tai, chậm rãi luồn vào mái tóc mềm, hơi dùng sức kéo Hà Thanh Hà lại gần hơn chút nữa, rồi nhẹ nhàng xoa đầu anh.
Phó Sâm nói: "Anh chưa từng làm mấy chuyện mà em kể, anh cũng luôn chỉ có một mình."
Hà Thanh Hà khẽ cười.
Lần này nụ cười không còn mơ hồ mà là thật lòng.
Làm gì có ai an ủi người khác như vậy, kiểu an ủi của người máy tuy vụng về, nhưng lại truyền đến sự dịu dàng một cách rõ ràng, khiến Hà Thanh Hà không kìm được mà càng tựa sát vào hắn hơn.
Có lẽ đây chính là ý nghĩa của hôn nhân, trong đêm tối đặc quánh, chỉ còn tiếng sóng biển vỗ vào bờ, ít ra vẫn còn một người ở bên cạnh mình.
Phó Sâm siết chặt cánh tay ôm lấy Hà Thanh Hà.
Thì ra cảm giác có một người khác bên cạnh lại an toàn đến vậy, Hà Thanh Hà yên tâm tựa vào lồng ngực rắn chắc nhắm mắt lại.
Nếu những ngày trước kia có thể có một người như thế này ở bên anh thì tốt biết bao.
x
Sáng hôm sau, Hà Thanh Hà bị động tác của người nằm cạnh đánh thức.
Giấc ngủ của anh vốn rất nông, đặc biệt là vào buổi sáng, chỉ một chút động tĩnh cũng đủ khiến anh tỉnh giấc.
Phó Sâm đang xoa bóp bả vai đang ê ẩm của mình, nói: "Ngủ thêm chút nữa đi."
Hà Thanh Hà định nhắm mắt lại như ở nhà, nhưng chợt nhớ ra điều gì, lập tức mở bừng mắt, thoáng chốc hoa mắt chóng mặt.
Phó Sâm nhận ra anh khó chịu, liền đưa tay sờ trán Hà Thanh Hà.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!