Chương 42: (Vô Đề)

Phó Sâm nheo mắt, cúi đầu nhìn cái xô trong tay.

Xô nước nhỏ màu đỏ nặng trĩu, tràn đầy thành quả, bên trong như một hệ sinh thái thu nhỏ. Đá cuội xếp ở đáy, giữa là nghêu và hàu, phía trên có những con cá nhỏ không rõ tên bơi lội. Những sinh vật có khả năng xung đột còn được ngăn cách bằng lưới, tất cả đều sống an yên trong khu vực riêng của mình.

Niềm vui của Hà Thanh Hà đã được truyền đến Phó Sâm thông qua chiếc xô nhỏ.

Phó Sâm thu ánh nhìn lại, quay sang nhìn Hà Thanh Hà lần nữa.

Hà Thanh Hà đang mỉm cười nhìn hắn.

Nụ cười của Hà Thanh Hà vẫn luôn dịu dàng, rất xinh đẹp, nhưng lúc này Phó Sâm lại thấy nụ cười nhẹ như gió ấy có phần trống rỗng.

Đôi mắt của anh sáng như sao, nhưng ánh sao ấy không rơi xuống bất kỳ ai, mà là rơi vào cái xô nước bé nhỏ kia.

Hai người lặng lẽ nhìn nhau, lúc này nhân viên quay phim rốt cuộc không nhịn được nữa, lên tiếng: "Hai người làm vậy là không được đâu nhé."

Hà Thanh Hà quay đầu nhìn nhân viên, chớp chớp mắt hỏi: "Không được chỗ nào?"

Nhân viên chỉ vào cái xô đầy trong tay Phó Sâm, nói: "Cậu đưa cho anh ấy cái xô của mình, chẳng phải là gian lận sao?"

Hà Thanh Hà nói: "Đây gọi là chia sẻ hợp lý. Lúc đầu trong luật chơi cũng không nói là không được chia sẻ đồ mình nhặt."

Nhân viên nghẹn lời, ngừng một lát lại nói tiếp: "Nếu mấy khách mời sau này ai cũng như cậu thì biết phải làm sao?"

Hà Thanh Hà mỉm cười: "Tôi không có ý kiến gì."

Người khác có bản lĩnh nhặt được như anh thì đương nhiên anh cũng chẳng có gì để phản đối.

Nhân viên thấy nói không lại Hà Thanh Hà, bèn quay sang Phó Sâm: "Phó tổng, anh phải tự mình nhặt chứ, chẳng lẽ lại giành của vợ à?"

Cái xô của Hà Thanh Hà nặng trĩu, đem lại cảm giác yên tâm, tốt hơn cái xô rỗng khi nãy của hắn gấp bội.

Trong đó còn chứa đựng niềm vui của Hà Thanh Hà. Dù nó không phải do Phó Sâm mang đến, nhưng anh vẫn không chút do dự trao nó cho hắn, Phó Sâm làm sao có thể nhận rồi mà lại trả lại được?

Phó Sâm đẩy nhẹ gọng kính, nói: "Vợ cho, không gọi là giành."

Nhân viên sững sờ.

Một tổng tài oai phong như anh, quang minh chính đại ăn "cơm mềm"*, không thấy xấu hổ sao?

*Cơm mềm () là tiếng lóng, chỉ việc người đàn ông sống dựa vào phụ nữ, thường mang sắc thái châm biếm.

Một người thì cứ muốn cho, một người đã nhận rồi lại chẳng chịu nhả ra, nhân viên cũng hết cách, đi qua một bên bàn bạc.

Sau khi nắm được điểm số của hai người ở lượt chơi trước, họ đành thỏa hiệp.

Dù sao thì trò trước Phó Sâm cũng được điểm cao hơn. Nếu lần này Hà Thanh Hà cứ nhất định phải đưa chiến lợi phẩm cho Phó Sâm, thì điểm số của hắn sẽ nhỉnh hơn, khiến khoảng cách điểm giữa hai người nhỏ lại, bất lợi cho điểm tổng kết cuối cùng của họ mà thôi.

Đây là lựa chọn của chính họ, chẳng trách được ai.

Cả Hà Thanh Hà và Phó Sâm chắc chắn đều hiểu điểm này, nhưng họ vẫn kiên quyết giữ quyết định của mình.

Hà Thanh Hà vốn đã muốn để Phó Sâm thắng một ván, còn Phó Sâm thì không nỡ đem tấm lòng của Hà Thanh Hà trả lại. Cứ thế, hai người đạt được đồng thuận chung.

Cuối cùng, khi nhân viên kiểm kê số hải sản trong xô, phát hiện chỗ hải sản nhỏ ấy nếu quy đổi ra điểm thì cao đến mức kinh ngạc. Lúc này Hà Thanh Hà lại bắt đầu do dự, anh hỏi Phó Sâm: "Nhiều điểm thế, thật sự phải tính vào em sao?"

Muốn để Phó Sâm thắng, kết quả lại thành điểm mình cao hơn.

Phó Sâm liếc nhìn anh, nói: "Tính, đã nói trước rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!