Chương 40: (Vô Đề)

Hà Thanh Hà ló đầu ra, nói: "Tại sao chứ, bọn tôi lái cũng ổn mà."

Nhân viên chương trình với vẻ mặt sụp đổ: "Xe đụng, như tên gọi, là phải đụng nhau. Hai người còn chẳng chạm vào nhau, không phù hợp với cách chơi xe đụng."

Hà Thanh Hà suy nghĩ một chút, bày ra nụ cười không chê vào đâu được: "Kỹ thuật của bọn tôi chỉ đến thế, không đụng được đâu."

Nhân viên biết anh đang giả vờ, nói: "Không được, nếu hai người không đụng thì coi như gian lận, nhiệm vụ trạm này sẽ không được tính điểm."

Nhân viên lặp lại luật chơi: "Phải có một chiếc xe đụng đối phương ra khỏi vạch trắng mới tính là thành công, mới có điểm. Các trường hợp khác đều không tính."

Hà Thanh Hà mím môi, ngồi lại ngay ngắn trong xe.

Trò chơi bắt đầu lại, hai chiếc xe đụng trong chốc lát đều không di chuyển. Hà Thanh Hà nhìn Phó Sâm, Phó Sâm cũng nhìn Hà Thanh Hà, cả hai đều đang chờ người kia ra tay trước.

Ai cũng chờ người còn lại hành động trước, kết quả là không ai hành động. Trong khoảnh khắc, dường như có ai đó bấm nút tạm dừng.

Thời gian từng phút từng giây trôi qua, bầu không khí tại hiện trường bắt đầu ngưng đọng. Không ai lên tiếng, xung quanh im phăng phắc, đến cả tiếng còi vui nhộn của xe đụng cũng im bặt, đáng thương nằm một chỗ.

Hà Thanh Hà bỗng như trở về căn biệt thự nhà mình. Anh và Phó Sâm ngồi ở hai đầu bàn ăn, rõ ràng chỉ cách nhau một cái bàn, nhưng có thể cả ngày không nói với nhau một lời.

Ngột ngạt đến mức không thở nổi.

Ngay cả nhân viên bên cạnh cũng bắt đầu cau mày, cảm xúc bất an lan dần trong không khí.

Dù sao thì đây cũng không phải nhà của họ, không thể bắt tất cả mọi người phải chờ đợi.

Không khí vì sự im lặng của họ mà trở nên nặng nề, đè chặt lên lòng ngực của mọi người.

Hà Thanh Hà nghĩ lẽ nào bọn họ sẽ cứ im lặng thế này mãi? Mãi mãi không mở miệng nói chuyện, mãi mãi nhường nhịn, mãi mãi không thể vượt qua?

Sẽ có một ngày, họ sẽ bị sự ngột ngạt nặng nề này đè bẹp.

Hà Thanh Hà đột nhiên bước xuống khỏi xe đụng, lập tức trở thành tâm điểm chú ý. Anh đi đến chỗ Phó Sâm, nói: "Chúng ta bàn một chút."

Phó Sâm ngẩng đầu lên, đáp: "Được."

Hà Thanh Hà chỉ vào Patrick: "Anh đụng em đi, em ra khỏi vòng."

Phó Sâm nói: "Ngược lại đi, em đụng anh."

Hà Thanh Hà giải thích: "Chỉ cần làm ra vẻ là được, không cần dùng lực mạnh đâu, anh cứ đụng đại đi, em sẽ phối hợp lùi lại, tự mình ra khỏi vòng."

Nhân viên chương trình: "…" Ê ê, đừng có bàn nhau trước mặt tụi tui cái cách qua loa như vậy chứ…

Phó Sâm vẫn chỉ nói: "Có thể, nhưng phải ngược lại."

Hà Thanh Hà kiên nhẫn nói: "Em không kiểm soát được lực, anh đụng em đi, em tin anh."

Nói đến nước này rồi, Phó Sâm trầm ngâm vài giây, vẫn đáp: "Anh không làm được."

Dù thế nào hắn cũng không thể ra tay đụng Hà Thanh Hà.

Hà Thanh Hà nghẹn lời.

Chính anh cũng như vậy.

Dù biết đây chỉ là một trò chơi, nhưng vẫn không thể chủ động ra tay với đối phương.

Như thể một khi ra tay thì sẽ mất đi thế thượng phong, sẽ bị cảm giác tội lỗi không rõ ràng nào đó dày vò.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!