Nhìn hắn còn chưa mặc ăn mặc chỉnh tề, cà vạt cũng chưa thắt, có vẻ như vừa mới từ phòng ngủ bước ra.
Trong lòng Hà Thanh Hà nảy ra một suy đoán táo bạo.
Nếu đã xem bình chọn, chắc cũng thấy đống bình luận dưới bài đăng rồi, không lẽ Phó Sâm giống mình, tối qua cũng cày bình luận tới khuya nên sáng mới dậy muộn.
Không đúng, Phó Sâm mà dậy không nổi á? Chắc là sáng dậy rồi lại tiếp tục lướt, nên mới lỡ giờ.
Hà Thanh Hà rất hiếm khi thấy Phó Sâm phá vỡ quy tắc sinh hoạt của mình, trong lòng thấy lạ lạ nên cứ đứng đực ra đó nhìn Phó Sâm.
Phó Sâm hình như cũng nhận ra sự có mặt của anh, hắn xoay người lại, bốn mắt chạm nhau.
Một khoảng không im lặng.
Hà Thanh Hà cố nén ngượng ngùng, lên tiếng chào: "Chào buổi sáng."
Phó Sâm bình tĩnh cất điện thoại đi, cũng đáp: "Chào buổi sáng."
Rồi lại lặng thinh.
Hà Thanh Hà cảm thấy mình phải nói gì đó, nghĩ nghĩ rồi bảo: "Anh chưa ăn sáng à? Em ăn cùng anh nhé."
Phó Sâm gật đầu, hai người ngầm hiểu mà bỏ qua chuyện đó, cùng nhau vào phòng ăn.
Bữa sáng trong biệt thự không phải Hà Thanh Hà nấu, chú trọng đủ dinh dưỡng nhưng mùi vị thì nhạt nhẽo.
Hà Thanh Hà ăn cả năm cũng quen rồi, máy móc nhét đồ ăn vào miệng, động tác vô thức giống hệt Phó Sâm.
Hai người im lặng ăn xong, Phó Sâm chuẩn bị đến công ty.
Thật ra bây giờ đã vào hè, ngoài trời ngày càng nóng, nhưng Phó Sâm vẫn mặc đồ âu chỉnh tề, không lệch lấy một ly.
Đúng là "skin mặc định của robot", quanh năm suốt tháng y chang nhau.
Phó Sâm cầm cà vạt, chuẩn bị đeo lên cổ, trong đầu Hà Thanh Hà chợt lóe qua mớ tình tiết trong mấy cuốn tiểu thuyết tổng tài bá đạo, liền ngỏ ý: "Để em thắt cho."
Phó Sâm sững người, quay đầu nhìn anh.
Hà Thanh Hà chậm rãi bước lại gần, rút cà vạt khỏi tay Phó Sâm, giơ tay vòng qua cổ hắn bắt đầu thắt.
Khoảnh khắc đó, khoảng cách giữa hai người cực kỳ gần, chỉ cần Phó Sâm hơi nghiêng đầu là có thể hôn lên má Hà Thanh Hà.
Hà Thanh Hà ôm lấy cổ Phó Sâm, cẩn thận chỉnh lại cổ áo, mùi nước hoa quen thuộc của Phó Sâm tràn vào mũi, lơ lửng trong không khí buổi sáng, dễ làm người ta say.
Anh cố trấn tĩnh lại, kéo cà vạt đến vị trí thích hợp, bắt đầu thắt nút.
Bọn họ mặc âu phục là chuyện như cơm bữa. Cậu em Hà Diệc Trúc thì cực kỳ ghét mấy nghi thức rườm rà này, mỗi lần thắt cà vạt đều phải nhờ người khác giúp, còn Hà Thanh Hà thì sớm đã học đủ kiểu thắt, thỉnh thoảng sẽ giúp Hà Diệc Trúc.
Chỉ tiếc sau này cậu em ấy càng ngày càng nổi loạn, đến cơ hội thắt hộ cũng ít dần.
Ngón tay Hà Thanh Hà linh hoạt cuộn lấy cà vạt, thoáng chốc đã thắt thành một nút đẹp mắt.
Phó Sâm cúi đầu, ánh mắt chẳng hề để ý cái cà vạt mà chỉ chăm chăm nhìn mặt Hà Thanh Hà.
Lông mi Hà Thanh Hà thật dài, mỗi lần chớp mắt như cánh bướm lay động, làm không khí quanh đó cũng run rẩy theo.
"Xong rồi." Hà Thanh Hà ngẩng đầu, nhoẻn miệng cười với Phó Sâm.
Phó Sâm nói: "Cảm ơn."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!