Chương 29: (Vô Đề)

Lúc ý thức dần tỉnh lại, mắt vẫn lười mở ra, anh còn muốn nằm lỳ trên giường thêm chút nữa.

Chỉ là chiếc giường này nằm không giống bình thường, có chỗ mềm mềm như da cao cấp, lại có chỗ cứng đến nỗi đâm vào người.

Chẳng lẽ đây là nệm cao su mà chương trình chuẩn bị sao? Không thể nói là thoải mái hay không, chỉ thấy có chút không đồng đều.

Khoan đã… giai đoạn một của chương trình đã kết thúc, lẽ ra anh phải về nhà rồi mới đúng.

Hương gỗ đậm đà lượn lờ quanh mũi, Hà Thanh Hà cảm thấy có gì đó không ổn, vội mở mắt ra, phát hiện mình đang nằm trên người ai đó, đầu tựa vào vai người ấy, một tay đặt lên ngực đối phương, tư thế dựa dẫm vô cùng thân mật.

Hà Thanh Hà: "…"

Anh từ từ ngẩng đầu lên, đúng lúc Phó Sâm cúi đầu nhìn xuống, ánh mắt hai người chạm nhau.

Phó Sâm không đeo kính trông có chút lạ lẫm, đầu óc Hà Thanh Hà vẫn còn mơ màng, chẳng biết nói gì, cứ đờ đẫn nhìn hắn.

Phó Sâm nói: "Chào buổi sáng."

Hà Thanh Hà chớp chớp mắt: "Chào buổi sáng."

Hà Thanh Hà vừa tỉnh dậy còn ngái ngủ, hai má ửng đỏ sau giấc ngủ dài, trông như nụ hoa mới nở, ánh mắt long lanh như sương mai sắp rơi, khiến người ta không kiềm được muốn vươn tay chạm vào.

Phó Sâm đã nghĩ vậy, và cũng thật sự làm thế, ngón tay chạm nhẹ lên mí mắt Hà Thanh Hà.

Đầu ngón tay ấm áp khẽ lướt qua, Hà Thanh Hà ngẩn người, rồi tỉnh táo hẳn, lập tức ngồi dậy khỏi người hắn, ngẩng đầu nhìn quanh, nhận ra mình đang ở phòng ngủ chính của biệt thự.

Ký ức đêm qua ùa về, hôm qua cậu quá mệt, ngủ luôn ở đây.

Và còn ngủ cực kỳ ngon, không mộng mị, một mạch đến sáng. Xem ra việc anh thường ngủ không yên, dễ tỉnh giấc, là vì chưa đủ mệt thôi.

Hai má Hà Thanh Hà càng đỏ hơn, anh nhớ rõ mình có tật xấu khi ngủ, liền ngại ngùng nói: "Có phải em khiến anh ngủ không ngon không, em về phòng ngay đây."

Hà Thanh Hà định xuống giường rời đi, nhưng bị Phó Sâm giữ lại. Hà Thanh Hà quay đầu khó hiểu, hiếm thấy nghe hắn nói: "Ngủ thêm chút nữa."

Vừa nói, hắn vừa vòng tay ôm eo Hà Thanh Hà như tối qua, kéo anh vào lòng lần nữa.

Hà Thanh Hà tựa vào người Phó Sâm, ngơ ngác chớp mắt. Trước đây ở căn nhà nhỏ trong cổ trấn cũng từng như vậy, buổi sáng Phó Sâm không chịu dậy, chẳng hiểu sao tham gia một chương trình thôi mà lại dính luôn cái thói quen lười biếng này.

Miệng thì nói ngủ thêm, thực ra Phó Sâm một tay ôm Hà Thanh Hà, tay còn lại với điện thoại ở đầu giường.

Không đeo kính, hắn phải đưa màn hình rất gần để đọc chữ, lông mày khẽ nhíu lại, vẻ mặt nghiêm túc lạ thường.

Lúc này tóc tai Phó Sâm có chút rối, nhưng lại trông trẻ trung hơn thường ngày.

Hà Thanh Hà không hiểu Phó Sâm đang nghĩ gì, mà sáng sớm thì anh hay bị tuột huyết áp nên chẳng buồn suy nghĩ, dứt khoát lại gối đầu lên vai hắn ngủ thêm giấc nữa.

Ngày hôm đó, Phó Sâm thật sự không đến công ty, cũng không tập thể dục sớm, mà cùng Hà Thanh Hà nằm lười đến tận trưa.

Hà Thanh Hà nghĩ một lúc cũng chẳng đi làm nữa, dù gì Phó Sâm bận rộn còn nghỉ được một ngày, anh lại càng chẳng vướng bận gì.

Buổi tối nào trong ba ngày quay chương trình, Phó Sâm đều cùng trợ lý xử lý công việc, còn anh thì suốt ba ngày không một ai tìm đến.

Có lúc anh nghĩ hay là chuyển hẳn Ưu Tháp cho Lý Chinh quản lý, vì có anh hay không cũng chẳng khác gì.

Dù sao thì quay xong chương trình mà được nghỉ một ngày cũng rất tốt, Hà Thanh Hà kiểm tra lại đồ đạc trong biệt thự, phát hiện trước hôm họ trở về, tủ lạnh đã được lấp đầy nguyên liệu.

Phó Sâm nói nghỉ ngơi, nhưng thực ra vừa dậy đã vào thư phòng làm việc. Hà Thanh Hà nhìn tủ lạnh đầy ắp, nghĩ đến mấy ngày ghi hình dù có thi nấu ăn nhưng chưa nấu được món gì hẳn hoi, hôm nay ở nhà liền muốn tự tay vào bếp.

Hành lý sẽ có người giúp dọn dẹp, chỉ là hôm nay Phó Sâm ở nhà, hắn không thích trong nhà có người lạ nên giúp việc sẽ đến vào ngày mai.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!