Rõ ràng anh nhớ mình đã bỏ tạp dề vào vali rồi mà, sao lại ở bên ngoài được.
Nghĩ lại tình hình tối hôm đó, Hà Thanh Hà theo bản năng liếc về phía Phó Sâm.
Lúc đó sau khi nhét tạp dề vào vali, đã gặp Phó Sâm…
Phó Sâm ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt của Hà Thanh Hà, nhưng miệng vẫn đang nói chuyện với trợ lý Hoàng: "Trợ lý Hoàng, vất vả rồi."
Phó Sâm bình thường không có biểu cảm gì, nhưng trợ lý Hoàng làm việc dưới trướng hắn nhiều năm, có thể từ gương mặt vô cảm đó mà phân biệt được cảm xúc của sếp.
Giống như bảng điều khiển không có chữ, nhưng vẫn có thể chính xác tìm được nút bấm.
Theo kinh nghiệm của trợ lý Hoàng, thì lúc này Phó Sâm miệng nói "vất vả rồi", nhưng thật ra là đang rất không vui.
Trợ lý Hoàng không hiểu, sao lại thế, chẳng lẽ mình làm sai ở chỗ nào à?
Hà Thanh Hà dường như đã hiểu ra điều gì. Thấy trợ lý Hoàng đứng yên bất động, anh chủ động nhận lỗi, nói: "Chắc là tại tôi lúc đó sơ ý quá, không bỏ tạp dề vào trong vali." Cậu cười với trợ lý Hoàng: "Cảm ơn cậu nhé, Tiểu Hoàng, phiền cậu đi lấy giúp tôi một chuyến."
Phó Sâm liếc nhìn trợ lý Hoàng, nói: "Đi đi."
Nhận được lệnh của sếp, trợ lý Hoàng mới rời khỏi hội trường đi lấy đồ làm bếp cho ông chủ nhỏ.
Trợ lý Hoàng đi rồi, Hà Thanh Hà thở dài nói: "Dạo này tinh thần không tốt, hay quên trước quên sau, may mà có Tiểu Hoàng, không thì lại để sót mất đồ."
Phó Sâm mím chặt khóe môi, không nói lời nào.
Hà Thanh Hà biết điều, không tiếp tục đào bới nữa, anh đi tìm nhân viên, hỏi xem có thể dùng dụng cụ của mình được không. Nhân viên bảo không thành vấn đề.
Nhiếp Bình Nhiên nhìn thấy cảnh đó, liền nói với Ngô Kỳ: "Anh xem người ta kìa, còn tự mang cả dụng cụ đến, anh cứ đòi thi nấu ăn, thế này thì thắng thế nào được."
Ngô Kỳ chống nạnh nói: "Thế biết làm sao giờ, mấy cái khác càng không có cơ hội. Nếu em giỏi thì tự lên đi."
Nhiếp Bình Nhiên liếc anh ta một cái: "Em không lên, em chỉ ngồi đây chém gió thôi."
Ngô Kỳ ưỡn cổ, nói: "Cứ đợi đấy, đợi tôi thắng rồi, tối nay bọn mình được ở phòng xịn, đến lúc đó tôi sẽ xử em trên cái đệm cao su đó."
Nhiếp Bình Nhiên: "…"
Hai cặp khách mời còn lại thì nhàn nhã hơn nhiều. Tả Văn Phong kéo Nghiêm Trung Triết ra ngoài hội trường chụp ảnh, Quảng Quân và Nhĩ Đông thì ngồi ở một góc nói chuyện.
Vì khắp nơi đều có camera, nên Quảng Quân vẫn giữ nụ cười quen thuộc trên mặt, nhưng giọng nói thì cứng nhắc, trách Nhĩ Đông: "Anh nghĩ gì thế hả, sao lại chọn đồng ý ly hôn? Chúng ta đang đóng vai vợ chồng ân ái, mà ly hôn là đồng nghĩa với sụp đổ hình tượng, fan chạy hết đấy."
Nhĩ Đông cũng thấy xui, nói: "Câu hỏi là cậu bảo ly hôn, hỏi tôi có đồng ý không, nhân vật của tôi là kiểu gì cũng chiều theo cậu, tất nhiên cậu nói gì thì tôi nghe theo nấy, cái này cũng không thể trách tôi."
Dù trong lòng có trăm ngàn điều không cam tâm, nhưng cũng phải nuốt nước mắt mà buông tay — đúng là việc mà Nhĩ Đông trên mạng sẽ làm.
Dù vậy, Quảng Quân vẫn nuốt không trôi cơn tức này, liếc mắt nhìn về phía Hà Thanh Hà, nói: "Vịt đến miệng còn bay mất, hai người kia cũng quái thật, tất cả câu hỏi đều trả lời y chang nhau."
Nhĩ Đông nói: "Tôi có linh cảm hai người đó chắc chắn là "vợ chồng plastic". Còn tại sao đều đúng hết á, chắc là đã bàn nhau trước đáp án rồi, câu nào chọn 1 câu nào chọn 2. Chúng ta cũng nên làm thế mới được."
Quảng Quân đem cơn tức trong lòng thở ra một hơi: "Thôi đi, dù sao cũng còn người khác đội sổ mà." Gã bật cười một tiếng: "Thi nấu ăn á? Không biết mấy người đó nghĩ cái gì nữa, chẳng có tí sang chảnh nào."
Nhĩ Đông nói: "Ai mà biết, coi cho vui thôi."
Đợi chương trình sắp xếp xong sân khấu, quá trình ghi hình cuối cùng cũng tiếp tục.
Trên sân khấu trong hội trường bày hai chiếc bàn, trên đó đặt thớt, nước sạch và bát đĩa.
Ngô Kỳ và Hà Thanh Hà mỗi người đứng trước một cái bàn, ngay cả dáng đứng cũng giống nhau, hai tay đan vào nhau đặt trước bụng, nhìn thoáng qua đúng chuẩn dáng vẻ tranh tài Vua Bếp.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!