Chương 22: (Vô Đề)

Lỡ như Phó Sâm thật sự thấy anh quá phiền, vốn dĩ không muốn ngủ chung phòng thì sao?

Dù sao cũng đã sống chung hơn một năm, Hà Thanh Hà ít nhiều cũng hiểu tính cách của Phó Sâm. Người này rất lịch thiệp, chỉ cần anh mở lời, dù trong lòng không muốn, cũng sẽ cố gắng đáp ứng yêu cầu của anh.

Nhưng để Phó Sâm một mình ngủ ngoài phòng khách trên chiếc ghế cứng ngắc kia, Hà Thanh Hà không nỡ.

Có lẽ vì đêm trong núi quá mức yên tĩnh, ở một mình trong phòng khiến người ta cảm thấy cô đơn hơn. Khi nằm trên giường, Hà Thanh Hà không nhịn được mà nghĩ, liệu Phó Sâm có đang cảm nhận giống anh không?

Anh hít một hơi thật sâu, vẫn hy vọng Phó Sâm sẽ vào phòng cùng mình.

Phó Sâm không lập tức trả lời, chỉ trầm ngâm nhìn Hà Thanh Hà.

Dù tự nhận là hiểu Phó Sâm, lắm lúc Hà Thanh Hà cũng chẳng thể đoán được cảm xúc của hắn từ vẻ mặt lạnh nhạt và xa cách kia.

Anh suy nghĩ một chút rồi nói: "Em đã tắt camera rồi, chương trình sẽ không phát hiện đâu."

Phó Sâm vẫn không nói gì. Khi Hà Thanh Hà tưởng rằng hắn sẽ từ chối, thì Phó Sâm đứng dậy khỏi ghế, đặt máy tính bảng sang một bên, chậm rãi đi đến trước mặt anh, khẽ nói: "Vậy thì em chịu khó một đêm nhé."

Hà Thanh Hà thở phào nhẹ nhõm.

Nếu Phó Sâm từ chối, anh lại tiếp tục thuyết phục, dây dưa qua lại thì thực mất thời gian.

Thế nhưng khi Phó Sâm thật sự đứng cạnh mình, nhẹ giọng bảo "Đi thôi" thì lòng Hà Thanh Hà lại rối như tơ vò.

Rõ ràng là anh chủ động gọi người ta vào ngủ chung, giờ lại thấy hơi mất tự nhiên.

Phó Sâm giơ tay lên, nhẹ nhàng khoác qua vai Hà Thanh Hà, động tác rất nhẹ, chỉ đặt hờ lên vai như thể ngầm thúc giục.

Ngay cả khi tiếp xúc thân thể, Phó Sâm cũng cực kỳ lịch thiệp, không dùng sức, không vượt giới hạn.

Hà Thanh Hà hít sâu một hơi, xoay người đi theo hắn trở lại phòng ngủ.

Hai người cùng đứng đực ra trước giường, nhìn chằm chằm xuống tấm nệm mà chẳng ai động đậy.

Hà Thanh Hà như được trở về đêm tân hôn, trong lòng vừa rối vừa mờ mịt, không biết có nên chủ động nằm xuống trước hay không.

Anh cảm thấy vô vọng, chuyện đơn giản thế mà hai người cũng phải nhường nhịn nhau.

May mà Phó Sâm lên tiếng: "Ngủ sớm một chút."

Nghe xong, Hà Thanh Hà giống như quân lính nhận được mệnh lệnh của cấp trên, lập tức ngồi xuống giường, vén chăn chui vào, rồi kéo chăn lên tận mũi, chỉ chừa lại đôi mắt đen láy chăm chú nhìn Phó Sâm.

Mọi động tác gọn gàng, dứt khoát, không hề thừa thãi.

Phó Sâm: "…"

Phó Sâm do dự giây lát, rồi cũng nằm xuống bên cạnh Hà Thanh Hà.

Mỗi người chiếm một nửa cái giường, ranh giới quốc gia rõ ràng, không ai vượt biên.

Thật ra, không phải họ chưa từng ngủ chung giường. Mỗi tuần họ còn thân mật gần gũi một hai lần. Chỉ nằm cùng thôi, đâu đáng phải lúng túng như thế.

Nhưng không hiểu sao, lúc này lại cứ thấy kỳ lạ.

Có lẽ vì nơi này không phải ở nhà, chương trình lại còn trang trí căn phòng cứ như phòng tân hôn vậy, hoặc là do họ đã phá vỡ thói quen và nguyên tắc đã được duy trì suốt một năm qua, nên nhất thời chưa thích ứng kịp.

Hà Thanh Hà cố gắng bình tâm, coi như bên cạnh không có ai, chỉ mong mình sớm chìm vào giấc ngủ, nếu không mai lại dậy không nổi.

Nhưng lý trí càng muốn ngủ, tinh thần lại càng tỉnh táo. Hà Thanh Hà đành dùng chiêu cũ là đếm cừu, nhưng đếm đến mấy trăm con vẫn không ngủ được.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!