Chương 21: (Vô Đề)

Nơi này núi xanh được bao quanh bởi làn nước biếc, khắp nơi đều có suối chảy, con suối nhỏ tụ lại thành sông ở chân núi, trang trại nằm ngay bên dòng sông ấy.

Hai người đứng ở bờ sông, gió mát mang theo hơi nước thổi tới, Phó Sâm hỏi: "Muốn bắt cá à?"

Phó Sâm ước lượng độ sâu và dòng chảy của nước, dù hắn biết bơi cũng không thể đảm bảo bắt được cá.

Hà Thanh Hà mỉm cười lắc đầu, chỉ vào những người đang câu cá: "Phải dùng lưỡi câu mới bắt được cá to."

Anh đã quan sát từ nảy giờ, ven sông có rất nhiều người đang câu cá, vừa hay có thể mượn dụng cụ.

Hà Thanh Hà bắt chước giọng điệu trước đó của Phó Sâm, mỉm cười nói: "Anh chỉ cần ngồi đó thôi, mọi chuyện cứ để em lo."

Ban đầu Hà Thanh Hà muốn giữ hình tượng dịu dàng chu đáo, để Phó Sâm tự do phát huy, nhưng anh lại mềm lòng khi thấy người như Phó Sâm phải làm những việc mà bản thân hắn chưa từng thử qua bao giờ.

Hà Thanh Hà chuyển số ngô đang ôm trong tay sang cho Phó Sâm: "Nào, anh ôm cho chắc nhé."

Phó Sâm cẩn thận đón lấy, dè dặt như thể đang ôm một em bé vậy.

Hà Thanh Hà bật cười, có đôi lúc bộ dạng cứng ngắc của Phó Sâm trông rất thú vị.

Ngoài dân bản địa còn có nhiều người từ nơi khác đến câu cá, không ít người đậu xe sát ven sông, mở cốp xe hay thậm chí còn dựng cả lều.

Hà Thanh Hà nhìn đồ nghề của mọi người, muốn tìm một cái cần câu phù hợp để mượn.

Lúc này nhân viên chương trình lại lên tiếng phản đối.

"Hai người định câu cá à? Đổi hoạt động khác đi."

Hà Thanh Hà khó hiểu: "Không phải kêu chúng tôi tự tìm nguyên liệu à, cá không phải sao?"

Nhân viên gãi đầu: "Ừ thì… đúng là vậy, nhưng mà đào khoai hay bắt gà sẽ dễ hơn đó."

Hà Thanh Hà hiểu phía chương trình chê câu cá quá nhẹ nhàng, cảnh họ muốn quay chính là tổng tài mặc âu phục đuổi bắt gà con, càng hỗn loạn mới càng tốt.

Thực sự thì các nhân viên đang tác nghiệp tại chỗ cũng nghĩ vậy, câu cá thì nhàm chán lắm, ngồi lì ở bờ sông cả buổi chiều, cảnh quay được cũng sẽ toàn là cảnh tĩnh thôi.

Đúng là hết nói nổi chồng chồng nhà này, quanh đi quẩn lại lại chọn ngay hoạt động trầm lặng như thế.

Nhưng không thể phủ nhận là hoạt động này rất phù hợp với hai người bọn họ, dù là ngồi câu cá cả buổi không ai nói với ai câu nào, thì chắc Hà Thanh Hà và Phó Sâm vẫn không thấy có vấn đề gì.

Tính cách Hà Thanh Hà ôn hoà, trông có vẻ dễ nói chuyện, nhưng lần này anh rất kiên quyết: "Không, chúng tôi muốn câu cá mà."

Hà Thanh Hà nhất định phải câu bằng được hai con cá, để buổi tối nấu canh cá cho Phó Sâm ăn.

Nhân viên chương trình hết cách, đành chấp nhận số phận mà vác ống kính đi theo, cameraman còn chuẩn bị tinh thần sẽ ngủ gật trong lúc chờ họ câu cá.

Hà Thanh Hà quan sát nảy giờ, cuối cùng cũng tìm được một cái cần câu vừa ý, anh liền đến thương lượng với người chủ để mượn. Anh ta thấy Hà Thanh Hà đang ghi hình nên hào phóng nói: "Không vấn đề gì, cậu cầm đi đi."

Nhưng nói xong lại có chút ngập ngừng: "Có điều cậu biết dùng không? Loại này khó sử dụng hơn mấy cái cần câu thông thường đấy."

Người đi câu cá ai cũng phơi nắng đến đen sạm, mà cậu thanh niên trẻ đứng trước mặt lại trắng trẻo tinh tươm, chắc là một ngôi sao nào đó trong showbiz, nhìn không giống người biết câu cá.

Hà Thanh Hà nhận lấy cần câu, khiêm tốn nói: "Để tôi thử xem."

Hà Thanh Hà cảm ơn anh chủ, rồi lấy dây câu ra, bắt đầu buộc dây và móc mồi.

Quay phim nhanh chóng phóng ống kính lại gần, định quay cận khuôn mặt xinh đẹp của Hà Thanh Hà, ai ngờ lại phát hiện ngón tay anh linh hoạt khéo léo, buộc dây câu vô cùng thành thạo.

Hà Thanh Hà móc mồi xong, hai tay nắm lấy cần câu, dùng ngón tay giữ dây, rồi giơ cánh tay lên, bắt đầu vung cần câu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!