Chương 17: (Vô Đề)

Chương 17Đêm trước ngày khởi hành, với tâm trạng ôn bài phút chót trước kỳ thi, Hà Thanh Hà không nhịn được lại lên mạng xem thêm vài chương trình thực tế khác và bình luận của cư dân mạng, say sưa xem đến tận khuya.

Sáng hôm sau, chuông báo thức vang lên chói tai, anh vốn định lười biếng thêm một chút, nhưng bỗng nhớ lại lời hùng hồn nói với Phó Sâm tối qua, liền cắn răng gắng gượng bò dậy khỏi giường.

Khi anh đi vào phòng khách thì Phó Sâm đã chỉnh tề từ lâu, ngồi vắt chân trên sô pha, tay cầm máy tính bảng đọc tài liệu.

Hà Thanh Hà chớp chớp mắt, cố nén giọt nước mắt sinh lý vì buồn ngủ, nhoẻn miệng chào: "Chào buổi sáng."

Phó Sâm nhìn đôi mắt lơ mơ của anh, gật đầu: "Chào."

Hôm nay Hà Thanh Hà không phải tiễn Phó Sâm đi làm, mà là cùng hắn ra ngoài.

Trợ lý Tiểu Hoàng đã đến từ sớm, vào nhà giúp họ mang hành lý.

Đúng như Hà Thanh Hà đoán, Phó Sâm dẫn theo cả một đoàn trợ lý, đến mức phải dùng hẳn một chiếc xe riêng để chở họ.

Những trợ lý phụ trách công việc không liên quan đến Hà Thanh Hà, mọi chuyện sinh hoạt hàng ngày, anh cứ tìm Tiểu Hoàng là được.

Mấy tập đầu của chương trình được quay tại một khu danh lam thắng cảnh ở vùng Tây Nam núi non xanh biếc, sông nước hữu tình, không khí trong lành nguyên sinh, là điểm đến du lịch lý tưởng.

Vì xa trung tâm thành phố nên phải di chuyển bằng máy bay, cũng may là chỗ đó có một sân bay nhỏ.

Chỉ có điều do vị trí hẻo lánh nên không có máy bay lớn bay thẳng, máy bay nhỏ lại chật chội không có khoang thương gia cao cấp, lần này Phó Sâm dùng máy bay riêng của nhà họ Phó.

Máy bay của nhà họ Phó được một đội ngũ chuyên nghiệp quản lý, khi cần dùng chỉ cần thông báo là họ sẽ phụ trách cả việc xin đường bay lẫn điều động phi công.

Cả nhóm đến sân bay, nơi này không khai thác các chuyến bay thương mại lớn, chỉ đón những loại máy bay đặc biệt, sân bay nhỏ và không cần đợi lâu, mọi người đến đủ là có thể cất cánh ngay.

Vừa xuống xe, Hà Thanh Hà đã thấy một cái camera hướng thẳng vào mặt mình.

Hà Thanh Hà: "…"

Cảm giác quen thuộc lại ùa về. Ống kính này còn to hơn mấy cái ở nhà, lại còn sát mặt hơn, chĩa thẳng không chút lưu tình.

Trợ lý ghi hình xuất hiện từ sau lưng người quay phim, giải thích: "Chúng tôi cần quay một số cảnh dọc đường, nên bắt đầu từ bây giờ nhé."

Hà Thanh Hà hiểu rõ, để tạo hiệu ứng "hào môn", nhất định sẽ quay cận cảnh chiếc máy bay riêng của nhà họ Phó.

Đối diện với ống kính, Phó Sâm vẫn điềm tĩnh như thường, như thể chẳng hề có quay phim đứng bên cạnh, cả người không giống đi quay chương trình mà như chuẩn bị đi họp kinh doanh.

Cả nhóm lên máy bay, quay phim phụ trách quay kỹ nội thất trong khoang, còn Hà Thanh Hà thì vừa ngồi vào chiếc ghế bọc da liền thở nhẹ một tiếng.

Phó Sâm bảo trợ lý lấy một tấm chăn lông đưa cho Hà Thanh Hà, nói: "Bay mất hai tiếng, tranh thủ ngủ một lát đi."

Hắn biết rõ Hà Thanh Hà thức sớm như vậy nhất định đang ngáp ngắn ngáp dài.

Hà Thanh Hà đón lấy tấm chăn lông cừu, mỉm cười với Phó Sâm: "Cảm ơn anh." Trong lòng thì hơi buồn bực.

Lẽ ra anh phải đảm nhiệm vai trò "kiều thê", chủ động đắp chăn cho Phó Sâm mới đúng, thế mà bây giờ lại bị hắn chăm sóc ngược.

Khi máy bay cất cánh, độ rung lắc mạnh hơn máy bay lớn một chút, nhưng đến khi bay vào tầng bình lưu thì sự thoải mái của máy bay riêng mới thực sự được bộc lộ.

Không gian rộng rãi, ghế ngồi dễ dàng ngả lưng nằm nghỉ, có thiết bị giải trí riêng biệt, còn phục vụ cả rượu và đồ uống, thậm chí còn đầy đủ hơn nhiều khách sạn dưới mặt đất.

Người phụ trách quay một lượt nội thất máy bay, trong lòng lại thầm lo không biết có được dùng hết những cảnh này không, vì sợ sẽ khiến khán giả phản cảm vì quá xa hoa.

Mọi người vừa thích xem cuộc sống giới thượng lưu, lại vừa thích chỉ trích người giàu, để dung hòa được hai thái cực này thực sự rất khó.

Sau đó, ống kính quay sang hai nhân vật chính.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!