Hà Thanh Hà tưởng mình nghe nhầm.
Đi chơi?
Phó Sâm mà cũng biết nói "đi chơi"?
Hôm nay Hà Thanh Hà đã bị chấn động đến mức tê liệt.
Điều khiến anh thấy khó tin hơn là tại sao Phó Sâm lại chủ động rủ anh đi câu cá, anh chưa từng hé lộ với ai chuyện mình biết câu cá, Phó Sâm làm sao biết được, hay chỉ là trùng hợp thôi?
Phó Sâm biết rõ, nếu cứ để mặc Hà Thanh Hà ngẩn ngơ, anh có thể giữ như thế cả một buổi chiều, thế là hắn kéo tay anh, không cho phản đối: "Đi thôi."
Hắn dẫn Hà Thanh Hà tới nhà hàng mà hai người thường ghé ăn, rồi đến cái ao cá mà hắn từng thầu.
Chỉ tiếc là ở dòng thời gian này, hắn vẫn chưa kịp mua lại cái ao đó.
Nhưng theo lời Hà Thanh Hà kể, trước khi được hắn mua, chỗ đó vốn nổi tiếng là một cái hố đen*, ông chủ vẫn làm ăn với bên ngoài, chắc sẽ không từ chối họ.
(*chỉ chỗ câu thả nhiều cá, nhưng tính phí cao, có yếu tố thương mại)
Hà Thanh Hà đi theo Phó Sâm, trong lòng ngày càng thấy khó hiểu.
Phó Sâm mà cũng biết chỗ này, nếu không biết về câu cá thì sao có thể đến được tận đây.
Thực ra Phó Sâm không rành câu cá, hắn chỉ đơn thuần là vì đi cùng Hà Thanh Hà nên nghe nhiều, rồi cũng hiểu được chút ít.
Hà Thanh Hà của nửa năm trước chắc không thể ngờ được, nửa năm sau mình lại hồ hởi kể cho Phó Sâm nghe về sở thích của mình.
Phó Sâm quen thuộc đến gặp ông chủ ao cá, hỏi thuê một khu vực, tiện thể mượn ít đồ nghề. Đặc biệt là loại cần câu mà Hà Thanh Hà hay dùng, Phó Sâm còn chỉ rõ là loại như thế nào.
Ông chủ ao cá vẫn như cũ, chỉ cần trả đủ tiền thì cái gì cũng dễ nói, thái độ niềm nở thân thiện, mọi thứ đều sắp xếp đâu vào đấy.
Hà Thanh Hà đi theo sau Phó Sâm như thằng ngốc, nhìn hắn trò chuyện với ông chủ mà có cảm giác như mình đang mơ.
Cuối cùng hai người cũng ngồi xuống bên mép nước.
Phó Sâm đưa cần câu cho Hà Thanh Hà, Hà Thanh Hà còn khách sáo: "Anh câu đi."
Phó Sâm nói thẳng: "Anh không biết."
Hắn chỉ nghe Hà Thanh Hà nói qua sơ sơ, chỉ biết lý thuyết suông thôi.
Hà Thanh Hà sững người, lặng lẽ nhận lấy cần câu, buộc dây, thắt nút, không nói một lời.
Tay còn hơi cứng, động tác không mấy trơn tru, nhưng Hà Thanh Hà chuẩn bị xong, quăng cần ra một cách suôn sẻ.
Hai người không ai nói gì với ai, không khí như mặt nước tĩnh lặng, không một gợn sóng.
Nhưng trong lòng Hà Thanh Hà lại dậy sóng, ánh mắt anh dừng lại ở đầu cần câu, cứ nhìn chằm chằm không nhúc nhích.
Phó Sâm hỏi: "Trong lòng em có nhiều câu hỏi lắm phải không?"
Hà Thanh Hà quay đầu nhìn Phó Sâm.
Trước đây Hà Thanh Hà cũng vậy, dù trong lòng nghĩ gì cũng không nói ra, cứ tự mình xoay vòng rồi tự chui vào ngõ cụt.
Họ đã mất rất nhiều thời gian để thay đổi tính cách này của Hà Thanh Hà, hai người đã hứa với nhau, có chuyện gì thì phải nói ra trước khi đi ngủ, tuyệt đối không để mâu thuẫn kéo dài qua đêm.
Phó Sâm cũng hiểu hắn từ nửa năm sau quay lại đây, chỉ có nửa ngày ngắn ngủi, không thể nào thay đổi tính cách Hà Thanh Hà của thời gian này được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!