Chương 132: (Vô Đề)

Phó Sâm tỉnh dậy, phát hiện mình đang nằm một mình trên giường trong phòng ngủ chính.

Hắn không khỏi cau mày.

Rõ ràng tối qua trước khi ngủ hắn còn ôm Hà Thanh Hà rất chặt, sao mới sáng ra đã không thấy người đâu.

Thông thường thì Hà Thanh Hà rất hay ngủ nướng, chắc chắn sẽ không dậy sớm hơn hắn.

Phó Sâm ngồi dậy, với tay lấy kính mắt đặt trên tủ đầu giường rồi đeo vào.

Hắn mặc đồ ngủ bước ra khỏi phòng, định xem Hà Thanh Hà đi đâu rồi, nhưng tìm khắp nơi cũng không thấy bóng dáng anh.

Phó Sâm lại nhíu mày, quay về phòng ngủ chính, cầm điện thoại lên chuẩn bị gọi cho Hà Thanh Hà.

Lúc này, hắn nhìn thấy ngày tháng hiện trên màn hình điện thoại.

Phó Sâm đứng khựng lại.

Trên màn hình hiển thị ngày tháng của nửa năm trước, khi đó hắn và Hà Thanh Hà còn chưa tham gia chương trình.

Phó Sâm nghĩ điện thoại bị hỏng, liền lên mạng xác nhận, phát hiện ra ngày tháng không sai.

Dù bình thường không đọc tiểu thuyết xuyên không nhưng Phó Sâm vẫn biết khái niệm đó.

Hắn suy nghĩ một lúc, nghiêng về khả năng mình đang mơ hơn.

Nếu đã là nửa năm trước thì hai người vẫn còn ngủ riêng, vậy Hà Thanh Hà chắc đang ở trong phòng của mình.

Phó Sâm không muốn đánh thức Hà Thanh Hà, liền đi vào bếp trước, quả nhiên phần cơm dinh dưỡng vẫn đang nằm trong hộp giữ nhiệt.

Từ sau khi chương trình kết thúc, Phó Sâm nhận ra Hà Thanh Hà không thích hương vị của cơm dinh dưỡng nên đã bỏ luôn mấy món sản xuất theo dây chuyền, từ đó bữa sáng đều do đầu bếp nấu rồi giao đến.

Phó Sâm không ăn phần cơm dinh dưỡng đó, mà gọi đồ ăn sáng từ một nhà hàng chuyên bán điểm tâm.

Lẽ ra giờ này hắn phải bơi lội hay chạy bộ thể dục, nhưng gần đây đã quen kéo Hà Thanh Hà dậy cùng, không có cậu bên cạnh, hắn cảm thấy chẳng còn hứng thú gì.

Thế là hắn ngồi yên lặng trong phòng khách, không làm gì cả.

Đến giờ Phó Sâm thường đến công ty, Hà Thanh Hà xuất hiện.

Hà Thanh Hà đứng đó, rõ ràng vẫn còn ngái ngủ, gắng sức chào Phó Sâm: "Buổi sáng tốt lành."

Rồi anh nở một nụ cười.

Phó Sâm thấy nụ cười đó của Hà Thanh Hà thì càng chắc chắn mình thật sự đã xuyên không hoặc là đang mơ.

Khóe môi Hà Thanh Hà hơi cong lên, ý cười rất nhạt, dường như trống rỗng, ánh mắt nhìn về phía trước nhưng lại chẳng biết đang hướng đến đâu, cứ như linh hồn không nằm trong thân xác này, mà đang lơ lửng phiêu du, không nơi trở về.

Phó Sâm đã rất lâu rồi không thấy Hà Thanh Hà cười như vậy, đây đúng là Hà Thanh Hà của ngày trước.

Phó Sâm bước đến trước mặt Hà Thanh Hà, giơ tay vén sợi tóc rủ trên trán anh sang một bên, nói: "Về ngủ thêm chút nữa đi."

Hà Thanh Hà chớp chớp mắt, như thể không hiểu Phó Sâm đang nói gì.

Phó Sâm lặp lại: "Nếu em buồn ngủ thì ngủ thêm chút đi, không cần vội."

Hà Thanh Hà lập tức bừng tỉnh, theo phản xạ lùi lại một bước, cơn buồn ngủ cũng tan biến, anh gượng cười nói: "Không, em không buồn ngủ."

Bề ngoài trông vẫn bình tĩnh nhưng Phó Sâm lại nhìn ra sự căng thẳng và bối rối trong anh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!