"Tôi vốn dĩ là anh của cậu."
Ai thừa nhận?
Chú Mục thừa nhận.
Mục Nam Dữ khựng lại trong giây lát, nhìn qua thấy Bạch Cảnh Đàm đang nhẹ nhàng lắc lư cái điện thoại, trên màn hình thấp thoáng dòng chữ đang gọi!
Chú Mục, còn ai ngoài ông chú của cậu nữa?
Bạch Cảnh Đàm, đồ không biết xấu hổ này, cãi không lại là đi mách người lớn, cái tật từ nhỏ đến giờ không đổi!
"Ầy? Tiểu Đàm, hình như chú nghe được tiếng của Tiểu Dữ, hai đứa học chung một trường, có gặp nhau không?"
Mục Nam Dữ vô cảm, lạnh giọng đáp: Không gặp!
Thằng nhóc này! ! Mục Văn Tuấn bật cười,
"Tiểu Đàm, tính tình của Tiểu Dữ từ xưa đều vậy, cháu biết rồi đó, đừng để ở trong lòng! ! Cháu lớn hơn Tiểu Dữ 1 tháng tuổi, cũng xem như anh trai của nó, hai đứa xa nhà đi học, cháu chăm lo cho nó một chút nhé."
"Tụi cháu ở cùng một phòng ký túc xá, cháu sẽ chăm sóc cậu ấy mà, chú Mục cứ an tâm ở nhà nghỉ ngơi dưỡng bệnh đi ạ."
Hôm nay mới biết, làm như Bạch Cảnh Đàm thật sự là anh trai của cậu vậy!
Mục Nam Dữ phình má trề môi, cúi đầu nhìn hộp thuốc cảm đang ôm trong tay, lười biếng mà mở miệng châm chọc.
"Rốt cuộc là ai chăm sóc ai! Tôi cũng không giống ai đó, mới khai giảng ngày đầu đã bị cảm, không có thuốc, còn không có nước ấm.".
Cậu nói câu này thật ra là muốn chọc tức Bạch Cảnh Đàm.
Nhưng mà ông chú của cậu bên kia điện thoại nghe loáng thoáng 2 chữ bị cảm, lập tức ra lệnh cho cậu.
"Cái gì, Tiểu Đàm bị cảm? Tiểu Dữ, con cho cậu ấy uống thuốc chưa?"
Bạch Cảnh Đàm có tay có chân, mắc gì cậu phải cho hắn ta uống thuốc!
Bạch Cảnh Đàm một tay chống cằm, ánh mắt lạnh lùng, làn da trắng kèm biểu tình lãnh đạm càng làm nổi bật đôi mắt phượng nhạt màu, nhìn thế nào cũng chẳng thấy ý tốt, chỉ cố tỏ vẻ thanh cao.
Hắn cố tình khàn giọng, nghe yếu ớt đến mức sắp phải gọi cấp cứu.
"Không có gì đâu ạ, Tiểu Dữ còn phải luyện tập! !"
Mục Văn Tuấn quả nhiên bị Bạch Cảnh Đàm châm ngòi, tức giận mắng:
"Mục Nam Dữ! Luyện tập đến mức nào mà không có thời gian cho Bạch Cảnh Đàm uống thuốc hả?"
"Chú à, cậu đừng nghe cậu ta nói bậy, huấn luyện quận sự sáng nay cậu ta còn làm 30 cái hít đất ――"
Bạch Cảnh Đàm nhướng mày, nhàn nhạt bồi thêm một câu: Giúp Tiểu Dữ làm.
Cả người Mục Nam Dữ cứng ngắc.
Mục Văn Tuấn nắm chặt nắm đấm:
"Mục Nam Dữ, Tiểu Đàm bị bệnh mà con còn bắt nó hít đất giúp, chú dạy con như vậy à?!"
"Con nhớ lấy thuốc trị cảm cho Tiểu Đàm, một ngày ba lần không được sót lần nào, có nghe không hả!"
Hồi còn trẻ Mục Văn Tuấn từng đi lính, đến tuổi trung niên khí thế vẫn nguyên vẹn như xưa, cả bộ võ quyền quân huấn là nỗi ám ảnh của Mục Dữ Nam từ bé đến lớn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!