Mục Nam Dữ ngay lập tức tối sầm mặt, đầu còn chưa kịp suy nghĩ nên làm gì thì tay chân đã tự động phản ứng bước đến gần Bạch Cảnh Đàm.
"Trần Thu Di, cô làm cái gì đó!"
Cậu vừa dứt lời xong, giọng nói lạnh thấu xương của Bạch Cảnh Đàm cũng vang lên:
"Phiền cô thả tay ra."
Trần Thu Di không làm theo:
"Ui, vẫn ngại ngùng hả? Chỉ là làm quen chút thôi mà, đàn em không cần câu nệ vậy đâu..."
Cô vừa nói vừa dời tay xuống ôm lấy cánh tay của Bạch Cảnh Đàm, còn nghiêng đầu muốn tựa vào vai hắn.
Cười nói:
"Hay là chúng ta add WeChat nhé? Chị biết nhiều quán bar với KTV hay ho gần trường lắm đó, lần sau hẹn nhau đi chơi nha?"
Ánh mắt Bạch Cảnh Đàm càng ngày càng lạnh lẽo, nhìn chằm chằm cánh tay đang sắp dính chặt lên người mình, bình tĩnh mở miệng nói Xin lỗi.
Sau đó không chút do dự nắm lấy cổ tay của Trần Thu Di, dứt khoát kéo ra khỏi người mình.
Mục Nam Dữ nhanh tay lẹ mắt, bắt lấy cánh tay của Bạch Cảnh Đàm, kéo hắn về phía cậu, còn tiến lên một bước đứng ngăn giữa hắn và Trần Thu Di.
"KTV với quán bar gì đó, tôi sẽ dẫn cậu ấy đi chơi, không cần làm phiền đàn chị đâu ạ."
Bạch Cảnh Đàm nhướng mày, yên lặng để Mục Nam Dữ nắm chặt cổ tay hắn.
Cậu trai đang đứng chắn trước mặt hắn có mái tóc hơi rối, làm hắn nhớ ngay tới cảnh Tôn Ngộ Không trong Tây Du Kí, lúc nào cũng lao lên trước vì sợ Đường Tăng bị yêu ma quỷ quái dụ dỗ.
Trần Thu Di đột nhiên bị người ta hắt hủi như vậy thì gương mặt cũng trở nên cứng nhắc, giống như thể đây là lần đầu tiên cô ta bị một nam sinh đối xử như vậy, ngây người kinh ngạc một lúc mới phản ứng lại.
Cô ta phì cười, liếc mắt nhìn chằm chằm Mục Nam Dữ.
"Cậu dẫn cậu ấy đi chơi á hả? Cậu là cái gì của Bạch Cảnh Đàm, làm gì mà quan tâm nhiều thứ thế? Còn nữa, hai thằng con trai đi KTV với nhau thì có gì vui thú chứ...! Đúng không đàn em?"
Thấy Trần Thu Di nháy mắt với Bạch Cảnh Đàm, trong miệng Mục Nam Dữ nghẹn lại khó chịu cứ như nuốt phải con ruồi vậy.
Cậu cũng không biết Bạch Cảnh Đàm thích kiểu con gái như nào nữa.
Nếu hắn thích kiểu con gái giống Trần Thu Di, vậy thì —— bé lợn ngoan nhà cậu sẽ bị cải trắng dụ dỗ đi mất sao?!
Tôi là... Mục Nam Dữ đột nhiên dừng lại, nuốt nước miếng, lấy lại khí thế,
"Anh ấy là anh của tôi! Sao mà tôi không quan tâm cho được!"
"Tôi nói cho cô biết, nếu chú tôi biết anh ấy đến KTV chơi, chắc chắn sẽ đánh gãy chân anh ấy! Đã vậy còn đi với con gái nữa, cô đừng có gieo mầm họa lên người anh tôi!"
Trần Thu Di trừng lớn mắt, nghi ngờ hỏi lại:
"Cậu ấy là anh của cậu? Sao tôi lại không biết chuyện này?"
Mục Nam Dữ vừa kéo Bạch Cảnh Đàm đi về phía khán đài vừa thản nhiên đáp trả lại.
"Chuyện cô không biết còn nhiều lắm, cô không giống như tôi, tôi từ nhỏ đã quen biết Bạch Cảnh Đàm rồi, còn cô thì biết cái gì?"
Mục Nam Dữ dừng lại trước một chỗ ngồi, nắm vai Bạch Cảnh Đàm ấn hắn ngồi xuống vị trí đó.
Trên mặt vẫn hiện rõ sự khó chịu, ngay cả thái độ khi nói chuyện với Bạch Cảnh Đàm cũng còn tức giận:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!