Sáng sớm hôm sau, ông trời không phụ lòng người, bên ngoài mưa to như trút nước, chưa đến 6 giờ Mục Nam Dữ đã nhận được thông báo của trường học, huấn luyện quân sự được tạm hoãn một ngày.
Cậu không cần phải đi nộp đơn xin nghỉ nữa, còn Quan Phương vừa nghe có thể đến hồ bơi của đội tuyển tỉnh tham quan thì cũng hò hét muốn đi theo.
"Dữ ca Dữ ca, mang tui theo nữa, dù sao lúc cậu tập thì Đàm ca phải ngồi một mình, cũng rất nhàm chán mà."
"Được rồi, cậu mang theo bộ đồ để thay đi. Mưa to như vậy, đi tới đó thì chắc cũng tắm được một chập luôn."
Mục Nam Dữ mang theo quần áo của mình, lúc chuẩn bị ra khỏi cửa, cậu qua lại nhìn lướt qua Bạch Cảnh Đàm đang đi theo phía sau, vô tình nhìn thấy mấy viên kẹo trái cây trong tay hắn, cậu bỗng dưng cảm thấy cả người đều vui vui vẻ vẻ, vừa ngân nga vừa đi xuống lầu.
Trời bên ngoài mưa to, sinh viên năm nhất không cần phải huấn luyện quân sự, đa số ai ai cũng úm chăn ngủ nướng. Mà vẫn còn sớm nên trên sân trường cũng không có mấy sinh viên đang đến lớp học.
Đi trên đường chỉ thấy màn mưa như thác đổ, gần như không nhìn được cái gì khác.
Mục Nam Dữ cố gắng đi trong màn mưa, chưa đi được nửa đường thì giày đã ướt sũng nước.
"Trời đất, Dữ ca, giày tui ướt hết trơn rồi, hên mà có cậu biết trước."
"Thường thôi, hồi hè tôi cũng gặp trời mưa to mấy lần, mà sắp thi đấu rồi nên không thể nghỉ tập được."
"Dữ ca, chắc tập luyện mệt lắm ha?"
"Cũng được... Mệt hơn huấn luyện quân sự một chút."
Lúc còn cách cửa hồ bơi mấy chục mét nữa, ba người chạy nhanh mấy bước vào trong, quần áo đã ướt tới độ vắt ra nước.
"Các cậu đi với tôi vào phòng thay đồ."
Phòng thay đồ ở đội tuyển khá rộng, có tủ chuyên dùng cho các thành viên đội để quần áo, còn dùng vách ngăn thành phòng để thay đồ, nhưng mà ở bên nam thì phòng cũng không có cửa.
Mục Nam Dữ đi vào một phòng, nhanh chóng thay quần bơi, vừa nhét hết quần áo ướt vào tủ xong thì nghe thấy tiếng của Bạch Cảnh Đàm từ phòng bên cạnh.
"Tiểu Dữ, cậu thay đồ xong chưa, có thể qua đây chút được không... Tay tôi không tiện lắm."
Mục Nam Dữ tiện tay đóng cửa tủ đồ lại: Được, chờ tôi chút.
Đi đến phòng kế bên, Bạch Cảnh Đàm đang quay mặt về phía cậu cởi áo ra.
Bình thường hắn mặc đồ thì nhìn khá là gầy, không ngờ dáng người lại đẹp như vậy, vai rộng eo hẹp, từng đường cơ bụng rõ ràng, có giọt nước đọng trên đường nhân ngư, theo động tác cởi áo mà chảy xuống dưới rồi thấm vào lưng quần.
Mục Nam Dữ không kìm được ánh mắt nhìn chằm chằm chỗ vải sậm màu hơn do bị nước thấm vào kia, một lúc sau mới đột nhiên tỉnh lại, chú ý đến cái tay sưng đỏ của Bạch Cảnh Đàm.
Sau khi đi dưới trận mưa to như vậy, hình như vết thương lại nặng hơn rồi.
"Tay của cậu... ài, thôi được rồi, thay quần áo trước đi đã, trong đội chắc cũng có thuốc giảm sưng, chốc nữa tôi tìm cho cậu một ít."
"Tiểu Dữ, lấy giúp tôi cái áo với được không?"
Mục Nam Dữ đi qua, lục trong túi nilon lấy ra một cái áo thun trắng: Cái này hả?
Ừm.
Mục Nam Dữ nhìn chằm chằm vào vết thương đã chuyển sang màu đỏ sậm trên mu bàn tay hắn, cậu chậc lưỡi, vẫy vẫy tay.
"Cậu lại đây, tôi mặc giúp cậu."
Bạch Cảnh Đàm tiến đến gần.
Hắn cao hơn cậu nửa cái đầu, đứng sát trước mặt cậu trong gian phòng nhỏ hẹp thế này, nhìn như muốn ép cậu vào góc tường vậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!