Chương 25: (Vô Đề)

"Vãi... cậu không thấy mắc ói hả!" Mục Nam Dữ hít một hơi khí lạnh, vừa cười vừa mắng, còn vỗ vỗ nhẹ vào vai hắn.

Không phải cậu bị sốc vì câu nói đó, chỉ là đột nhiên cảm thấy tim đập thình thích khó hiểu.

Vừa nói xong lại thấy Bạch Cảnh Đàm chau mày lại, chân đi cũng hơi lảo đảo.

Hửm?

Cậu nhớ cậu vỗ vai hắn cũng chỉ nhẹ như phủi bụi thôi mà?

... Hơi choáng đầu.

Mục Nam Dữ lấy lại tinh thần:

"À... Xém nữa tôi quên cậu đang bị tuột huyết áp, mà tôi nhớ lúc huấn luyện quân sự sức khỏe cậu cũng tốt lắm mà?"

"Chắc là do chưa kịp ăn cơm tối."

Mục Nam Dữ cúi đầu xé bịch kẹo trái cây đang cầm:

"Hên mà hôm nay tôi ghé qua lấy bịch kẹo này... Cậu muốn ăn vị gì?"

Bạch Cảnh Đàm xoa xoa mấy đầu ngón tay, nơi đó còn lưu lại một chút mùi thơm của dầu gội hương chanh mà Mục Nam Dữ hay xài.

Tôi muốn vị chanh.

"Cậu đúng là biết chọn mà... Kẹo này ăn vị chanh là ngon nhất đó.".

1. Trường Phong Độ

2. Chú! Xin Ký Đơn!

3. Sau Khi Bị Vai Ác Nghe Được Tiếng Lòng

4. Trời Sinh Một Cặp

Mục Nam Dữ thò tay vào túi lục ra một viên kẹo chanh, đưa qua cho hắn: Nè.

Mắt đột nhiên nhìn qua cái bàn tay sưng vù còn dán mấy cái băng của Bạch Cảnh Đàm, cậu lại nhanh chóng rút tay về.

"Từ từ đã, để tôi xé vỏ kẹo giúp cậu, tay cậu đừng có nhúc nhích gì hết. Cậu quên lời bác sĩ dặn rồi hả?"

Bạch Cảnh Đàm thản nhiên thả tay xuống, cụp lông mi nhìn Mục Nam Dữ xé rách giấy gói kẹo, lại đưa về phía hắn lần nữa, rất ngoan ngoãn biết điều hé môi ra.

Mục Nam Dữ ngẩn người, nhướng mày hỏi:

"Cậu còn muốn tôi đút cho cậu ăn à?"

"Anh Dữ, đã giúp thương binh rồi thì giúp cho chót được không?"

Mục Nam Dữ hơi ngước lên, rồi hừ một cái.

Cánh môi Bạch Cảnh Đàm rất mỏng, lúc mím lại thì nhìn vừa sắc bén vừa lạnh lùng, nhưng bây giờ lại khẽ há miệng như một chú cún đang xin ăn, mắt hơi rũ xuống, xương mày sắc bén cũng bị mái tóc trước trán che lại, cả người đều tỏa ra sự dịu dàng hiếm thấy.

Trông hơi giống con cún nhỏ bị thương, cái hình ảnh này thật sự rất dễ khiến người ta thương xót mà.

Trong lòng Mục Nam Dữ mềm nhũn, nghĩ rằng đút viên kẹo thôi thì cũng đâu phải việc gì to tát, nên cậu giơ tay đút viên kẹo vào trong miệng hắn.

"Tôi thương cho cái tay cành vàng lá ngọc của cậu thôi đấy nhé."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!