6 giờ rưỡi tối, Mục Nam Dữ ra phòng bảo vệ lấy hàng chuyển phát nhanh, nhét vào cặp sau đó chạy thẳng về hướng phòng tự học.
Cả tầng 1 của khu dạy học là để dùng cho sinh viên tự học. Lúc Mục Nam Dữ đến, phòng học to như vậy đã đầy phân nửa, tiếng bàn phím cành cạch trộn với tiếng ngòi bút sàn sạt trên mặt giấy, khiến người ta tự động thả nhẹ hô hấp.
Cậu đi vào từ cửa sau, nhìn một vòng phòng học.
Bạch Cảnh Đàm đang ngồi cạnh cửa sổ, đeo tai nghe, bàn tay nhô rõ từng khớp xương quay quay cây bút trong tay, thỉnh thoảng viết lên giấy hai nét, chắc là đang làm bài nghe Tiếng Anh.
Có là học bá cũng phải làm đề nha.
Trái tim Mục Nam Dữ đang bị áp bức bởi 600 điểm cấp 4 cũng tự nhiên được an ủi không ít.
Cậu vừa thả cặp ngồi xuống kế bên Bạch Cảnh Đàm, người bên cạnh liền tháo tai nghe xuống
Mục Nam Dữ liếc mắt nhìn tờ giấy trên bàn, bài nghe đã được điền đầy đủ đáp án.
"Nói đi, cho tôi xem cái gì?"
Mục Nam Dữ ho nhẹ hai tiếng, sờ tới khóa kéo của cái cặp.
"Cậu chỉ muốn biết cái đó thôi à... Tôi còn phải khui hàng tài liệu đã."
"Tài liệu mà còn phải khui hàng?"
"Đương nhiên rồi! Tôi tiêu tiền mua bản gốc đó!"
Bạch Cảnh Đàm híp đôi mắt vốn đã hẹp lại.
"Cậu kéo tôi tới phòng tự học để xem tài liệu bản gốc?"
Không phải vậy!
Mục Nam Dữ hạ thấp giọng, lấy gói hàng từ trong cặp ra, tùy tiện xé lớp giấy gói bên ngoài, ném cuốn sách còn thơm mùi mực in lên bàn.
《 Trọn bộ đề thi Tiếng Anh cấp 4 dành cho sinh viên 》.
Cậu cảm thấy ánh mắt Bạch Cảnh Đàm nhìn bộ đề kia có chút thâm sâu gì đó, sau đó ánh mắt khẽ cười như có như không kia lại dời lên người cậu, không biết có ý vị gì.
Mục Nam Dữ hơi khó chịu nhíu mày.
Nhưng mà đúng thật là hồi cấp 3 cậu toàn kiếm cớ tập bơi để trốn học đi chơi net.
Mà cũng đúng thật là hầu như lần nào cậu cũng bị Bạch Cảnh Đàm bắt gặp rồi xách trở về lớp học, nhưng mới ngồi nghe giảng được 5 phút thì cậu cũng gục đầu ngủ luôn.
Được rồi, đúng là trước giờ cậu không phải đứa ham mê học tập cho lắm.
Nhưng mà...
"Làm sao, chỉ có cậu được ngồi đây làm đề, còn tôi không được làm lãng tử quay đầu học Tiếng Anh hả?"
Mục Nam Dữ theo bản năng giấu chuyện giữa cậu và Triệu Lương, móc ra một cây bút máy, mở một bài thi ra, thể hiện tư thế học tập chăm chỉ.
"Đến lúc thi Tiếng Anh cấp 4 ai cao hơn ai còn chưa biết đâu!"
Cánh môi mỏng của Bạch Cảnh Đàm hơi cong cong, lớp băng sơn ngàn năm trên mặt hắn bắt đầu có vết nứt, rõ ràng rất đẹp nhưng nụ cười kia lại làm cho người ta xấu hổ quẫn bách.
"Cậu không tin chứ gì... Cậu đang làm đề cấp 4 đúng không? Tôi với cậu làm cùng một đề, so xem ai sai nhiều hơn!"
"Tôi không làm đề cấp 4."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!