Chương 8: Thanh niên bốn tốt Hạ Úc Thanh không về đêm

Một trận mưa sau lễ, nhiệt độ hạ thấp xuống.

Trình Thu Địch đề nghị, thứ Bảy này mọi người cùng nhau đi mua quần áo.

"Tớ tớ tớ, cho mình một suất!" Hạ Úc Thanh lên tiếng đầu tiên.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

"Tớ cũng đi." Phương Ly nói.

"Cùng đi, cùng đi." Trình Thu Địch hỏi Triệu Ngọc Khiết đang ngồi dựa lưng học từ đơn tiếng Anh: "Ngọc Ngọc, cậu có đi được không?"

"Có thể."

"Vậy chiều thứ Bảy..."

Hạ Úc Thanh giơ tay, điệu bộ có chuyện báo cáo.

Trình Thu Địch hất cằm, cho cô một ánh mắt "chuẩn tấu".

"Chiều thứ Bảy không được rồi, tớ phải đi dạy kèm tại nhà." Hạ Úc Thanh nói.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

"Cậu đã tìm được việc làm thêm?"

"Ừ!"

Sau này, lúc mua điện thoại di động, Hạ Úc Thanh cũng gửi tin cho tài xế Vương lúc ấy đến trạm xe đón cô, nói cảm ơn, đồng thời báo số điện thoại cho ông ấy.

Trước đó tài xế Vương gọi điện thoại cho cô, nói con gái của một người bạn mình nghỉ việc dạy kèm tại nhà, thiếu người thay, đang cần nữ sinh có tính tình tốt, hỏi cô có thấy hứng thú không.

Lúc đầu vị phụ huynh kia ưu tiên nữ sinh khoa tự nhiên, bởi vì cô con gái muốn học bổ túc môn Toán, nhưng sau khi nghe nói Hạ Úc Thanh thi đại học đạt điểm Toán tuyệt đối, đã đồng ý cho cô một cơ hội dạy thử.

Về phương diện khả năng chuyên môn, dĩ nhiên Toán học của khoa xã hội sẽ kém ưu thế hơn so với Toán học của khoa tự nhiên, nhưng cái cốt lõi để Hạ Úc Thanh cạnh tranh là tính tình.

Nhà kia tìm đến ba người dạy thử, cuối cùng hỏi ý kiến con gái, cô bé ủng hộ Hạ Úc Thanh hai tay hai chân.

Thành tích của cô bé này không tốt, vốn đã thiếu hụt lòng tin, chỉ có Hạ Úc Thanh giống như giáo viên nhà trẻ rất kiên nhẫn, bất kể cô bé mắc phải lỗi sai cấp thấp đến đâu, cô cũng sẽ không thầm than thở, cũng sẽ không không kiềm được lộ ra ánh mắt "sao lại ngốc như vậy".

Hạ Úc Thanh thuận lợi dẫn đầu, mỗi tuần, thứ Bảy và Chủ Nhật, chia ra học bổ túc ba tiếng, lương bảy mươi tệ một giờ, trả lương theo tháng. Nếu thành tích Toán học trong kì thi cuối kỳ này của cô bé tăng lên rõ rệt, cô sẽ được thưởng thêm tiền.

"Chiều Chủ Nhật thì sao?"

"Chủ Nhật cũng không được."

"Chủ Nhật tớ cũng không được, tớ có hẹn với bạn học cấp ba." Phương Ly nói.

Hạ Úc Thanh không muốn bởi vì bản thân mà khiến mọi người mất hứng, nên đã nói: "Vậy thứ Bảy các cậu đi đi, lần sau tớ có rãnh sẽ đi chung với mấy cậu."

Trình Thu Địch lại hỏi: "Vậy thứ Sáu đi? Không phải chiều thứ Sáu chúng ta chỉ có hai tiết thôi sao? Tan lớp thì đi."

"Cũng sẽ có rất nhiều người rời trường vào thứ Sáu, rất đông." Triệu Ngọc Khiết không mấy vừa lòng.

"Vậy Ngọc Ngọc cậu muốn đi thứ Bảy hơn hả?"

Triệu Ngọc Khiết im lặng một lúc rồi nói: "Vậy thì thứ Sáu đi."

Năm nhất, khoa Báo Chí rất ít môn chuyên ngành, nội dung cũng không tính là chuyên sâu, phần lớn đều là giáo trình mở đầu, Báo Chí Học Đại Cương, Truyền Thông Học Đại Cương, Phát Thanh Và Truyền Hình Đại Cương, v.v.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!