Lam Y bị hôn có chút mềm chân, cậu gắt gao túm lấy quần áo Mạc Lâu, vẫn muốn hôn Mạc Lâu như cũ.
Lúc này một giọng nói quen thuộc truyền tới:
"A, con trai rốt cục cùng tiểu Y ở chung một chỗ."
Cậu tách Mạc Lâu ra một chút, khóe mắt nhìn thấy ba Mạc Lâu đứng cách đó không xa.
Cậu lập tức đẩy Mạc Lâu ra: Xin chào chú.
Mạc Lâu cũng phục hồi tinh thần lại, xoay người nhìn thấy ba nhỏ:
"Ba và cha sao trở về nhanh vậy."
"Đi mệt mỏi liền trở về."
Mị Ma Đồ Tư cười hì hì nhìn hắn.
Cha đâu? Mạc Lâu nhìn lướt qua không nhìn thấy cha hắn.
"Lúc các con đang hôn, hắn đem hành lý lên trước rồi."
Nghe Đồ Tư nói, mặt Lam Y lập tức đỏ lên.
Đồ Tư nhảy qua Mạc Lâu đi tới trước mặt Lam Y:
"Đã lâu không gặp Tiểu Lam Y."
Ba Mạc Lâu để tóc dài, dung mạo tinh xảo, nhất cử nhất động đều mang theo vẻ quyến rũ, Lam Y không tự chủ được nhìn chằm chằm ông, đây là sự cám dỗ vô hình của mị ma.
Cậu si ngốc gật đầu.
Mạc Lâu đi tới chắn trước người Lam Y:
"Ba nhỏ, thu hồi mị thuật của ba."
"Đây là bản năng, ta quên mất không thu hồi." Đồ Tư mang theo ý xin lỗi giải thích với Lam Y.
Mạc Lâu nhíu mày một chút.
Lúc này nhíu mày còn có Mạc Gai đi tới, hắn từ sau lưng ôm vai Đồ Tư.
"Em yêu, em luôn làm anh tức giận ghen tuông, trong chuyến chu du này em rốt cuộc đã quên bao nhiêu lần. Mỗi lần như vậy đều thu hút những tiểu tử cuồng vọng tới."
Đồ Tư quay đầu lại hôn lên mặt hắn một cái, trấn an Mạc Gai một chút.
Phụ thân. Mạc Lâu ở một bên chào hỏi.
Lam Y cũng thò đầu ra kêu theo: Chào chú ạ.
Mạc Gai gật đầu:
"Tiểu Lam Y, cháu có muốn uống nước ép nho không? Chú sẽ nhờ quản gia mang cho cháu."
Lam Y năm tuổi thường xuyên đến nhà Mạc Lâu, quản gia đều dựa theo lần đầu tiên cậu đến làm cho cậu một ly nước nho.
Lúc ở nhà, ba Mạc Lâu nhìn thấy liền cho rằng cậu thích uống, mỗi lần gặp Lam Y đều để quản gia mang tới cho cậu.
Nhưng thực tế, cậu đã không thích uống.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!