Chương 2: (Vô Đề)

"Tiểu phụ vương, con đã trở lại." Lam Y nhào vào trong ngực tinh linh mắt vàng tóc vàng thân hình thon dài.

Cậu không chú ý tới trong con ngươi màu vàng của tiểu phụ vương cậu đã phiếm hồng.

Tiểu phụ vương Y Nặc vỗ nhẹ lưng cậu, thanh âm ôn hòa nói: Trở về là tốt rồi.

Cậu khẽ kề sát vào tiểu phụ vương, lúc vươn tay muốn ôm thì bị một tinh linh tóc xanh mắt xanh xách lên.

Đôi mắt to mở to nhìn đại phụ vương nghiêm túc của mình, một tiếng cũng không dám kêu lên.

Đi đâu về?   

Thanh âm không mang theo cảm xúc vang lên.

Lam Y không khỏi cúi đầu xuống, không dám nhìn đại phụ vương Lam Địch của hắn, nhúc nhích môi nhỏ giọng trả lời.

"Cùng bọn Kim Sâm đi chơi, sau đó con lạc đường."   

"Ma pháp không quen còn cùng bọn họ đi chơi?"   

Nghe đại phụ vương nói tiểu kim mao trên đầu cậu rũ xuống, ma pháp của cậu vốn không tốt, cố gắng thế nào cũng vô dụng, đại phụ vương liền để cho cậu ở trong hoàng cung, nói là phải chờ cậu nắm giữ vững ma pháp mới được đi ra ngoài, sợ cậu đi mất.

Nhưng hôm nay cậu vẫn lén đi chơi với Kim Sâm, cậu muốn nhìn thế giới bên ngoài.

Lam Địch thấy cậu vẫn không nói lời nào, xoay cậu lại hướng về phía tiểu phụ vương.

"Con nhìn tiểu phụ vương của con lo lắng cho con biết bao nhiêu."

Lúc này cậu mới nhìn thấy đôi mắt đỏ ửng của tiểu phụ vương.

Cậu cúi thấp đầu hai cánh tay buông thõng xuống, thanh âm rầu rĩ mà nghiêm túc nói:

"Thực xin lỗi, tiểu phụ vương cùng đại phụ vương."

Sau đó cậu vươn cánh tay mập mạp nắm lấy góc áo của Y Nặc, thấp giọng hỏi đại phụ vương:

"Con nên dỗ dành tiểu phụ vương như thế nào? Để cha nhỏ tha thứ cho con."

"Tiểu phụ vương không cần con dỗ dành, để ta đến dỗ dành, đêm nay không được ngủ với tiểu phụ vương, đi về phòng con úp mặt vào tường."

Lam Y vừa nghe không thể ngủ với tiểu phụ vương oa một tiếng khóc lên.

Đáng tiếc cậu vẫn bị đại phụ vương vô tình xách rời khỏi tiểu phụ vương, đi vào trong phòng cậu.

Cậu nước mắt lưng tròng nhìn tiểu phụ vương ôn nhu cách mình càng ngày càng xa.

Cuối cùng cậu vẫn bị đại phụ vương vô tình đặt lên giường.

"Con đây là lần thứ mấy lạc đường?" Đại phụ vương ngồi bên giường hỏi cậu.

Lam Y nắm nắm bàn tay nhỏ bé, nhỏ giọng trả lời:

"Lần thứ hai mươi mốt."

"Đây là lần con lạc đường lâu nhất, tiểu phụ vương thật sự rất lo lắng cho con, bên ngoài có rất nhiều ma thú ăn thịt trẻ con."

"Thực xin lỗi, lần sau con sẽ không."

"Lần này là ai mang con trở về?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!