Thân Tể bốn
phía đều bị thân binh nghiêm mật phòng hộ không cách nào tiếp cận, hắn
trốn ở phía xa sau một đại kỳ, chỉ cách đó hai mươi bước dưới ánh trwang hắn có thể thấy rõ bóng lưng của Thân Tể.
Thân Tể mặc trọng giáp, nếu như không phải là cường cung thì rất khó có
thể xuyên thủng tuy nhiên vẫn có một điểm yếu đó chính là của cổ hắn,
quan quân kia rút một mũi tên, từ từ đặt lên trên cung, trong lúc mọi
người còn chăm chú chiến trường, chiến kỳ lại ngăn trở hắn khiến ai cũng không chú ý tới hành động dị thường của hắn.
Dưới hỏa lực lăng lệ ác liệt không ít binh sĩ bỏ mình, Thân Tể nổi giận lôi đình vung đao hô to:
- Không ai được lui ai mà lui lập tức trảm không tha.
Trong nháy mắt khi hắn mắng to, tên quan quân kia đã phát động kéo mạnh
dây cung nhắm ngay sau cổ của Thân Tể, dây cung buông lỏng một mũi tên
lông vũ như điện vọt tới.
Thân Tể hét thảm một tiếng, ôm chặt cổ, m ũi tên đã bắn trúng ngay cổ
họng của hắn, thân thể của hắn ngã xuống mặt đất đám thân binh đại loạn
một hồi.
Quan quân vung roi ngựa chạy đi, có người la lớn:
- Thân Tể chết rồi mọi người chạy đi.
Thủ hạ của hắn mấy trăm người cũng hưởng ứng:
- Thân Tể chết rồi mọi người chạy đi.
Trong quân bắt đầu bạo động mấy nghìn người chính mắt thấy Thân Tể ngã
ngựa liền chạy tán loạn, dần dần tới vạn người mấy vạn người chạy đi
quân đội dao động, tiền phương hai vạn binh sĩ, bọn họ đã bị dọa bể mật
cho dù Thân Tể có chết hay không bọn họ cũng không muốn tái chiến.
Tám vạn quân bắt đầu sụp đổ hướng về phía tây mà chạy loạn, đúng lúc này ở phía sau bọn họ truyền tới từng tiếng kèn, tiếng chém giết cũng rung
trời, chiến mã run rẩy, từ bốn phương tám hướng thiết kỵ của quân Tây
Lương lao tới.
Hoàng Phủ Vô Tấn cũng hạ mệnh lệnh:
- Toàn quân xuất động tước vũ khí của quân địch.
Tám vạn đại quân dưới sự vây công của Sở quân và Tây Lương kỵ binh giáp
kích vô số người quỳ xuống đầu hàng, mấy trăm thân binh ôm Thân Tể chưa
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!