Chương 13: Ngọc trong sách

"Đại thúc, tôi muốn hỏi một chút, tôi nhớ là Duy Dương vốn là Dương Châu đúng không? Sao giờ lại không phải nữa rồi?"

"Haiz! Người không đọc sách ơi!"

Người đàn ông trung niên thở dài một tiếng, ông ta kéo một cái ghế đến ngồi xuống, rồi lại pha cho mình một ấm trà, tới đây mới từ từ giải thích với cậu:

"Cậu nghe cho rõ nhé, 400 năm trước sông Hoài đổi nhánh, làm hủy diệt sông Tào, từ đó đường sông dần dần bị hủy bỏ, Dương Châu cũng dần dần suy thoái, nơi đó bây giờ gọi là quận Quảng Lăng, không có chút quan hệ gì với huyện Duy Dương của chúng ta."

Người đàn ông trung niên uống một ngụm trà, lại tiếp tục nói:

"Nơi này của chúng ta là huyện mới, năm đó nhà Minh mới thành lập, tài chính khẩn trương, cần gấp tiền và lương thực của Giang Nam, tướng quốc Trương Duy Dương đã phụng mệnh đến Giang Nam thị sát, sau đó ngài thượng tấu triều đình, nói đường sông đã phế bỏ hơn trăm năm, muốn thông thương đường sông rất tốn hao thời gian và công sức, chi bằng đi đường biển, tiền và lương thực của Giang Nam có thể thông qua đường biển, đi vào Hoàng Hà, cuối cùng trực tiếp đưa vào Lạc Kinh, đúng lúc này, vận tải đường biển phát triển, triều đình bèn quyết định làm theo sách lược của Trương tướng quốc, xây dựng thành mới, không bao lâu Trương tướng quốc vì lao lực quá độ, trên đường trở về kinh thành đã bị bệnh mà qua đời, để tưởng nhớ ngài ấy, triều đình đã lấy tên huyện là huyện Duy Dương.

"Thì ra là như vậy, tên huyện là được đặt theo tên người, quả nhiên không chút liên quan gì với Dương Châu, Vô Tấn lại hỏi:"Thế chỗ này của chúng ta vốn có tên là gì?Chỗ này của chúng ta vốn chỉ là vài thôn chài nhỏ, ở bờ nam của Trường Giang, thuộc huyện Hoa Đình quận Đông Hải, triều đình đã xây dựng thành mới ở đây, di dời 10 vạn hộ dân trong thiên hạ đến đây định cư, huyện Duy Dương nhờ có cảng biển mà dần dần trở nên phồn vinh. 150 năm trước, triều đình đã dời quận trị quận Đông Hải từ huyện Bình Giang đến huyện Duy Dương..."

Người đàn ông trung niên chậm rãi nói, Vô Tấn bỗng hiểu ra, bờ nam Trường Giang chẳng phải là Thượng Hải trong thế giới của hắn sao?

Trương Duy Dương này quả thật tinh mắt, biết mảnh đất này là long mạch của Trường Giang, là nơi phong thủy tuyệt bảo.

Người đàn ông trung niên nhìn thấy hắn ta cứ mơ màng, không giống như đang nghe bản thân giới thiệu, ông ta bèn dừng lại, kéo Vô Tấn đến trước một giá sách,

"Ở đây có sách sử của các triều đại, lịch sử đương triều cũng có, cậu cứ xem thử đi! Tìm vài quyển đem về đọc chi tiết."

Vô Tấn đích thực muốn tìm vài qyển sách về xem, đặc biệt hắn thích thú nhất là Võ Tắc Thiên của thế giới song song này, thời điểm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Khiến cho việc truyền ngôi của Võ Tắc Thiên trở thành truyền cháu không truyền con, để Võ Tam Tư đăng cơ, Võ Chu tiếp tục, Đường triều diệt vong.

Nhưng mà Vô Tấn tìm cả nửa ngày, không có sách nào liên quan đến Võ Tắc Thiên, hắn bàn quay đầu lại hỏi:

"Đại thúc, tôi muốn tìm một quyển chính sử của Võ Tắc Thiên, hình như là không có?"

Người đàn ông trung niên cười nhạt một tiếng,

"Sau khi con của Võ Tam Tư, Võ Thanh Long đăng cơ, viện cớ biên tu"Ngũ Khố Toàn Thư

", tịch thu toàn bộ sách sử trong thiên hạ đem tiêu hủy, những người dám đem giấu cả nhà bị xử trảm, việc hủy sử kéo dài trong 10 năm, đã giết hơn 2 vạn sĩ tử, tất cả các sách sử sau thiên hạ lưỡng Tấn đều bị tiêu hủy, sau đó trong"Ngũ Khố Toàn Thư

"chỉ có Đường sử, nhưng lịch sử sau Cao Tông đã bị sửa đổi toàn bộ, tiếp sau đó là thời đại của dã sử, chân sử biến thành dã sử, dã sử cũng nhanh chóng bị nghiêm cấm và tiêu hủy, trải qua mấy trăm năm, chân tướng trong lịch sử ai cũng không thể biết được nữa."

Nghe nói đều là dã sử, Vô Tấn cũng cảm thấy không hiểu, hắn đang định hỏi là ở đâu có chân sử, thì chính vào lúc này, trong tiệm đột nhiên vang ra một âm thanh nhẹ nhàng, quyến rũ,

Cậu à, cuốnĐại Đường Tây Vực Ký

"(Tây Du Ký) cháu tìm được rồi, nhưng mà sao chỉ có 11 quyển? Quyển thứ 12 đâu mất rồi?"

Tiếng nói nghe rất là hay, vừa mềm, vừa nhu, dường như đã quấy nhiễu đáy lòng của Vô Tấn, trong lòng bỗng ngứa ngáy, tiêng nói từ bên trên truyền ra, hắn ngẩng đầu lên, mới phát hiện phía trên cầu thang còn có một căn phòng nhỏ, hình như là nhà kho, tiếng nói chính là truyền ra từ bên trong căn phòng nhỏ.

Người đàn ông trung niên lắc đầu cười một tiếng,

"Cậu chẳng phải đã nói với cháu rồi sao? Trong nhà kho rất bụi bặm, bảo cháu đừng lên đó, cậu sẽ lấy giúp cháu, nói mà cháu cứ không nghe, mau mau xuống đây!"

"Bỏ đi, cháu đã tìm hai lần rồi, chắc là có ai đó mượn đi rồi, cháu xuống ngay đây."

Mắt Vô Tấn bỗng nhiến sáng lên, chỉ nhìn thấy từ trên căn phòng nhỏ, một cô gái trẻ mặc váy dài màu xanh lá bước ra, trên người khoác một chiếc áo cánh ngắn màu trắng, cô ấy khoảng 14, 15 tuổi, thân hình trung bình, nước da trắng như ngọc, cổ đẹp như thiên nga, choàng lên một chiếc khăn màu vàng nhạt, trước ngực đeo một chuỗi hạt phỉ thúy.

Mái tóc cô ấy dài và đen mượt, phía sau vấn tóc lên, cài một cây trâm hình phụng màu xanh, hai cái đuôi phụng của cây trâm rũ xuống, khi đi đường sẽ phát ra âm thanh đinh đang, đây gọi là bộ dao, cô ấy để mái trước trán, cái này rất quan trọng, là tượng trưng cho cô gái chưa kết hôn của đế quốc Đại Ninh.

Tuy rằng tuổi chưa lớn, nhưng dung mạo cô ấy đẹp một cách khác thường, nước da cô ấy trắng ngần, trên người tỏa hương thơm ngọt ngào như kem; đôi mắt đẹp long lanh, hai con mắt không ngừng chuyển động, quyến rũ như mặt nước mùa thu, khiến người ta như uống rượu, say sưa ở trong đó.

Nhất cử nhất động của cô ấy, đều có cốt cách của thần tiên, phong cách thanh thoát, nhẹ nhàng làm rung động lòng người.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!