Chương 9: (Vô Đề)

9

Ta chỉ nhìn, thấy họ một trái một phải, đỡ hắn rời đi.

Về đến Vãn Tình Hiên, Thanh Đài dâng một bát canh nóng.

"Tiểu chủ, uống chút canh, ấm người. Tối nay người chẳng ăn gì cả."

"Thanh Đài, ngươi nói, người với người, há chẳng đều là do duyên phận ư?"

"Tất nhiên rồi." Thanh Đài chẳng chút nghĩ ngợi đáp, "Như nô tỳ có thể hầu hạ tiểu chủ, ấy đã là đại duyên."

"Nếu như…"

"Duyên phận hết thì sao?"

Thanh Đài ngẩn ra, chẳng biết đáp thế nào.

Phải rồi, duyên tận, thì phải làm sao?

Chính ta cũng muốn biết lời giải ấy.

Đêm đó, ta lại mất ngủ.

Trong cơn mơ hồ, dường như nghe thấy trong viện có tiếng động…

Ta vốn tưởng là tiếng gió, liền trở mình, tiếp tục say ngủ.

Nào ngờ, thanh âm kia lại ngày một rõ ràng.

Tựa như… có người đang quét tuyết.

Ta bước đến bên song cửa, trông ra bên ngoài.

Trong viện, chẳng biết từ lúc nào, đã phủ một tầng tuyết mỏng.

Dưới ánh nguyệt quang, một bóng dáng quen thuộc, tay cầm chổi tre, vụng về quét sạch tuyết đọng.

Là chàng.

Chàng sao lại ở đây?

Chẳng phải… chàng đã uống say rồi ư?

Tim ta, trong khoảnh khắc ấy, bị niềm vui mãnh liệt tràn ngập.

Ta đẩy cửa, muốn chạy ra ngoài.

Nhưng… ta nên lấy thân phận gì, lấy dáng vẻ gì, để đối diện với chàng đây?

Khoảng cách giữa ta và chàng, đã xa đến như vậy rồi.

Ta lặng lẽ ngắm nhìn chàng.

Chàng cẩn trọng quét sạch tuyết quanh những luống hoa ta từng vun trồng.

Từ cửa viện, chàng quét thẳng đến tận cửa phòng ta, tạo nên một lối nhỏ trắng ngần.

Rồi ngẩng đầu, nhìn về phía cửa sổ nơi ta đứng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!