6
Ta sững lại, hồi lâu mới phản ứng, hắn nói đến việc ta từng đóng cửa, để hắn đứng ngoài.
Ta khẽ lắc đầu.
Ta giận, vốn chẳng phải hắn. Là ta, giận chính mình.
"Vậy cớ gì……" "Những ngày qua, chẳng thấy ngươi cười?"
"……Thần thiếp nào có không cười." Ta đáp.
Hắn khẽ bật cười. "Giang Miên, ngươi có biết không? Mỗi khi ngươi nói dối, ánh mắt luôn lệch sang trái."
Tim ta bỗng chốc trĩu nặng.
Hắn, sao lại biết?
Ngay cả thói quen nhỏ nhoi ấy của ta, hắn cũng biết?
Trong mắt hắn, phản chiếu ánh trăng, cũng phản chiếu bóng dáng luống cuống của ta.
Ta hé miệng, song chẳng thốt nổi một lời.
Ta nên nói gì đây?
Nói rằng, Thánh thượng, thần thiếp chẳng hề giận, mà chỉ là đau khổ, đau vì người khuấy loạn ao xuân trong lòng ta, lại dường như chẳng hề hay biết?
Hay nên nói, Thánh thượng, xin người cách xa ta, để ta an phận sống nốt những ngày an tĩnh?
Nhưng ta chẳng thể nói ra.
E rằng vừa mở lời, tất cả tâm tư chẳng dám đối diện, sẽ phơi bày hết dưới ánh mắt hắn.
Thấy ta trầm mặc, hắn cũng chẳng truy vấn thêm.
Hắn tiến một bước, chắn trước mặt ta, thay ta ngăn ngọn gió đêm luồn qua kẽ đá.
"Ngày ấy…… là trẫm thất lễ." Hắn thấp giọng nói.
Ta ngẩng lên, hơi ngẩn ngơ. Thất lễ?
Hắn là chỉ điều gì? Là lúc tự xưng "Trẫm" mà dọa đến ta, hay là…… những ngày sau đó, mọi hành động tại viện ta?
"Trẫm không nên……" "Không nên ở trước mặt ngươi, không nên vượt quá giới hạn."
Vượt quá giới hạn. Bốn chữ ấy, thật chuẩn xác.
Nó như một mũi kim nhỏ, không sai lệch, đâm thẳng vào nơi mềm yếu nhất trong tim ta.
Phải.
Hắn là quân, ta là thần.
Hắn quên đi nửa phần khuôn phép, ta liền loạn mất trăm phần tâm tư.
"Thánh thượng nói quá lời." Ta cúi đầu.
"Là thần thiếp…… thất lễ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!