Chương 3: (Vô Đề)

3

Hắn liếc ta.

Hình như… khóe miệng hắn, hơi nhếch lên?

Chẳng nói gì thêm, liền quay lưng bỏ đi.

Ta ngồi phịch xuống ghế, nửa ngày mới hoàn hồn.

Thanh Đài hốt hoảng, gần như khóc:

"Tiểu chủ! Người… người sao vậy? Vị ấy……"

"Thanh Đài,"

"Ngươi mau cấu ta một cái, bảo ta, vừa rồi là mộng!"

Thanh Đài lí nhí:

"Tiểu chủ… nô tỳ… dường như nghe thấy vị ấy xưng… xưng "Trẫm"……"

Trước mắt ta lại tối sầm.

Ngày hôm sau, ta cáo bệnh, chẳng dám đi thỉnh an.

Ta tự cuộn mình trong chăn nệm.

Trong lòng chỉ nghĩ, chẳng biết là sẽ bị ban cho dải lụa trắng, hay chén rượu độc, hoặc dứt khoát kéo ra ngoài đánh chết bằng loạn côn?

Ta đã mắng Hoàng thượng là chó, sao Người có thể dễ dàng tha cho ta?

Ta nằm suốt một ngày, kết quả — chẳng có chuyện gì xảy ra.

Ngày thứ ba, ta vẫn không dám ra khỏi cửa.

Thanh Đài bưng bữa sớm vào, mặt mày lộ vẻ do dự.

"Làm sao thế?" — ta uể oải hỏi.

"Tiểu chủ… Nội vụ phủ… vừa mới đưa đồ tới."

"Đưa cái gì? Chẳng lẽ là dải lụa trắng?"

"Không phải…"

Sắc mặt Thanh Đài càng kỳ quái hơn."Nói… nói là đưa tới một giỏ khoai lang tươi, lại còn thêm một cái lò nhỏ… bảo là Hoàng thượng ban."

"……"

Ta bật người khỏi giường như bị lửa đốt.

Chỉ thấy giữa sân, đặt một cái lò nhỏ, bên cạnh là một giỏ khoai lang mập mạp, rửa sạch bong.

Ta ngửa đầu nhìn trời.

Mặt trời mọc từ phương tây sao?

Hay đây là hình phạt kiểu mới? Muốn ta tự nướng mình mà chết ư?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!