26
Mà là một loại cảm xúc mơ hồ — mỏi mệt, thấu hiểu, và thoáng nhẹ… buông bỏ.
"Ngồi đi."
Ta nghe lời, ngồi xuống chiếc đôn nhỏ đối diện.
Giữa chúng ta, là một chiếc bàn trà nho nhỏ.
Trên bàn, đang ủ một bình Bích Loa Xuân — là loại trà nàng yêu thích nhất khi xưa.
"Những thứ muội gửi đến, ta đều thấy cả."
Ta không đáp, chỉ lặng lẽ lắng nghe.
"Ban đầu, ta tưởng muội khoe khoang." "Khoe được sủng, khoe… chiến thắng."
"Nào ngờ nghĩ lại, thấy… không giống." "Muội, không phải người như thế."
Nàng ngẩng lên nhìn ta. Lần đầu tiên, trong mắt phượng ấy, không còn thù hận.
"Từ nhỏ, muội đã là một con hồ lô câm.
Chuyện gì cũng giấu trong lòng.
Chịu ấm ức, cũng chỉ biết trốn một mình khóc."
"Bảo muội đi làm những chuyện vòng vo hãm hại người khác, muội… học không nổi, mà cũng chẳng thèm học."
Khoảnh khắc ấy, mắt ta đỏ hoe. Thì ra, bao nhiêu năm qua… người hiểu ta nhất, vẫn là nàng.
"Xin lỗi, A tỷ." Ta nghẹn ngào, thốt ra lời xin lỗi đã chậm quá lâu.
"Muội xin lỗi điều gì?"
"Xin lỗi vì muội giống người ấy hơn ta? Hay xin lỗi vì… hắn thích khuôn mặt của muội hơn?"
"Đó, chẳng phải lỗi của muội."
Nàng nói, "Nếu muốn trách, thì trách chúng ta đều sinh ra ở phủ Định Quốc công."
"Trách chúng ta, đều bước vào nơi thâm cung này."
"Trách chúng ta… đều lỡ yêu một người mà cả đời không nên yêu."
Nàng nâng bình trà, rót cho cả ta và nàng mỗi người một chén.
"Vài hôm trước, phụ thân vào cung thăm ta. "Ông ấy khuyên ta nghĩ thoáng.
Nói muội nay được sủng, với phủ Định Quốc mà nói, cũng là chuyện tốt." "Ông còn nói… bảo ta hãy giúp muội."
"Giúp muội vững vàng chỗ đứng, tốt nhất… có thể sinh hạ long tử, như thế, Giang gia ta sẽ vững như bàn thạch."
Nghe đến đó, lòng ta từng chút từng chút lún xuống.
"Ta đã từ chối." A tỷ nhìn ta, nói rõ ràng.
Ta không dám tin, nhìn nàng. "Tại sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!