Chương 25: (Vô Đề)

25

Ta biết, hắn đang nhìn ai.

Và ta cũng đã học được cách, thản nhiên ngẩng đầu nhìn lại, rồi mỉm cười dịu dàng, vừa đủ vừa phải.

Hắn muốn thế, ta bèn cho hắn điều ấy.

Đôi khi, hắn sẽ cùng ta nói chuyện.

Kể chút chuyện trên triều, kể chuyện nhà ai có công tử hư hỏng.

Ta lặng lẽ lắng nghe, thỉnh thoảng phụ họa một hai câu.

Nói không nhiều, nhưng cũng không sai.

Ta giống như một thính giả hoàn mỹ nhất.

Hắn tựa hồ rất hài lòng với dáng vẻ hiện tại của ta:

Hiền hòa, đoan trang, xinh đẹp, lại trầm tĩnh.

Có lẽ, đây chính là dung mạo mà trong tâm hắn, "Thuần Nguyên hoàng hậu" nên có.

Ta vẫn mỗi ngày, sai người đưa thuốc bổ, canh dưỡng sang Chung Thụy cung.

A tỷ chưa từng nhận lấy.

Chỉ dặn cung nhân, nguyên vẹn hoàn trả về.

Ta không giận, hôm sau vẫn tiếp tục sai người đưa đến.

Tựa như giữa ta và nàng, tồn tại một trận kéo co không lời.

Nàng dùng cự tuyệt, để nói rõ hận ý và uất nghẹn trong lòng.

Ta dùng sự kiên trì, để biểu đạt lòng hổ thẹn, và… chấp niệm nơi lòng.

Ta cũng chẳng rõ, bản thân rốt cuộc đang cố chấp điều chi.

Có lẽ, ta chỉ muốn nàng biết rằng, trong chốn cung thất lạnh lẽo này, ngoài kẻ cao cao tại thượng kia, ngoài thứ ân sủng mờ mịt như khói sương ấy, vẫn còn một điều… là chân thật.

Ấy là, tình thân máu mủ giữa ta và nàng, chút tình nghĩa cuối cùng, chưa hẳn đoạn tuyệt.

Ngày tháng trôi qua, từng chút, từng chút một.

Chớp mắt, đã sang xuân.

Cây hợp hoan nhỏ trong viện, đã đâm chồi xanh mướt.

Những chậu lan vốn bị ta bỏ bê, lại kỳ tích nở ra vài nụ hoa nhỏ.

Vạn vật hồi sinh, mọi thứ dường như… đang hướng về phía tốt đẹp.

Chỉ có lòng ta…

Cho đến hôm ấy.

Ấy là một buổi trưa thật bình thường.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!