Chương 23: (Vô Đề)

23

Thanh Đài nhìn ta vận xiêm y như thế, mấy lần toan nói lại thôi.

"Tiểu chủ, người… là định…"

"Không đẹp sao?" Ta ngắm bản thân trong gương, khẽ cười một tiếng.

Gương phản chiếu một dung nhan thanh đạm, mày mắt nhu hòa, lại có vài phần khí chất thoát tục.

"Đẹp thì đẹp thật…" "Chỉ là… có phần quá đơn sơ. Nếu để bệ hạ nhìn thấy, chỉ sợ…"

— Bệ hạ.

"Hắn sẽ không để tâm đâu." Ta nhẹ giọng nói.

Thứ hắn thật sự để tâm, xưa nay vốn không phải là ta khoác xiêm y gì, đeo thứ gì.

Chỉ cần, khuôn mặt này… vẫn là khuôn mặt này, thế là đủ.

Quả nhiên, ta đoán không sai.

Hắn không hề để tâm.

Đến xế trưa, hắn đến Vãn Tình Hiên.

Lúc ấy, ta đang ngồi dưới hiên, tỉ mỉ cắt tỉa một chậu lan đã héo.

Đó từng là chậu mạc lan ta yêu quý nhất.

Mấy ngày trước vì ta sao nhãng, nên lá đã úa vàng.

Ta cầm chiếc kéo bạc nhỏ, nhẫn nại cắt hết những lá héo úa, không còn sinh khí.

Hắn dừng bước cách ta không xa. Ta không quay đầu lại.

Ta cảm nhận được ánh mắt nóng rực của hắn đặt lên người mình.

Nếu là trước kia, chỉ sợ tay ta đã run đến chẳng cầm vững kéo.

Nhưng giờ phút này — tay ta rất ổn. Tâm, cũng rất tĩnh.

Chúng ta cứ thế: một người đứng nhìn, một người cúi cắt; một người lặng thinh, một người không nói.

Một lúc lâu sau, hắn bước đến.

"Đang làm gì?" Hắn hỏi.

"Hồi bệ hạ," ta đứng dậy, khẽ phúc thân, "thần thiếp đang cắt tỉa lan héo."

Hắn không lập tức bảo ta đứng dậy.

Ánh mắt hắn lướt qua bộ y phục thanh đạm, đến gương mặt không phấn son của ta, cuối cùng dừng lại nơi đôi mắt lặng như hồ thu.

Lông mày hắn thoáng nhíu.

Tựa như… đang dò xét điều gì đó.

"Đứng lên đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!