22
Giá trị duy nhất của ta, chính là khuôn mặt này… giống một người khác.
Bi ai biết bao.
Chê cười biết bao.
Trước kia ta còn băn khoăn, sự dịu dàng kia, rốt cuộc có bao nhiêu phần chân ý.
Giờ đây… ta đến cả tư cách để hoài nghi, cũng không có nữa.
Tất thảy đều là giả.
Từ đầu tới cuối, chỉ là một vở độc diễn, người hướng về một hư ảnh mà diễn nên si tình.
Còn ta… chỉ là đạo cụ không có lời thoại.
Trái tim ta, phút chốc… rỗng không. Đau, cũng chẳng cảm được nữa.
A tỷ nhìn ta, ánh mắt mang theo vài phần khoái trá.
Vạch trần vết sẹo người khác, nhất là khi kẻ ấy là người đã "đoạt" hết của mình, có lẽ là thứ cảm giác duy nhất khiến nàng còn cảm thấy… bản thân còn sống.
"Sao?"
"Chịu không nổi sao?"
"Ngươi tưởng người thật sự yêu ngươi sao? Yêu một tiểu nữ tầm thường, không tài không thế, chỉ biết trồng hoa nuôi cỏ như ngươi?"
"Ngươi thôi mộng đi."
"Người yêu, xưa nay… chỉ có một mình nàng ấy."
"Còn chúng ta là gì?"
Nàng nói rồi, bỗng bật cười.
Cười, cười đến nỗi nước mắt tuôn rơi.
"Chúng ta, tranh đoạt lẫn nhau, đấu đến đầu rơi máu chảy, đến cuối cùng, cũng chỉ là… một cái bóng, một hình dung trong lòng người mà thôi."
"Nực cười hay không?"
Ta nhìn nàng, bỗng cảm thấy… nàng cũng thật đáng thương.
Chúng ta, ai nấy… đều đáng thương cả.
Mà ta — là một cái bóng, bị động khoác lên chiếc áo "bạch nguyệt quang" của người xưa.
Chúng ta, chẳng ai thắng. Tất cả đều thua, thua bởi một người đã chết từ lâu, mà vẫn còn sống mãi trong tim người — Thuần Nguyên hoàng hậu.
"Ta đã hiểu."
Một lúc lâu sau, ta điềm tĩnh nói ra một câu —
Điềm tĩnh đến mức, chính ta cũng phải sợ hãi.
"A tỷ," ta đứng dậy, chỉnh lại vạt áo đã xộc xệch, "Tỷ cứ nghỉ ngơi cho tốt."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!