20
Ý là thân thể không còn đáng ngại, chỉ là… tâm bệnh.
Tâm bệnh, y dược bất trị.
Hắn ngồi đó hồi lâu, chẳng nói câu gì.
Ta không dám khóc thành tiếng, chỉ đành cắn chặt môi, để dòng lệ âm thầm tuôn xuống.
Không biết qua bao lâu.
Hắn đứng dậy, nhìn ta nói: "Ngươi ở lại đây, bầu bạn cùng nàng đi."
Ta sửng sốt nhìn hắn.
"Bệ hạ…"
"Trẫm còn có chính sự phải xử lý." – Hắn để lại một câu như thế, rồi quay người đi thẳng.
Ta đột nhiên… không còn hiểu nổi hắn.
Hắn rõ ràng… đã không còn sủng ái A tỷ nữa.
Cớ sao… khi nghe tin nàng gặp chuyện, lại có biểu hiện như thế?
Hắn đi rồi.
Để lại một câu "ở lại bầu bạn với nàng", rồi bỏ lại ta, giữa một không gian ngập tràn bi thương lặng lẽ.
Ta chậm rãi bước tới bên giường.
A tỷ, ngủ thật say.
Gương mặt từng kiều diễm rạng ngời, giờ đây chỉ còn lại sắc trắng tựa giấy, không còn sinh khí.
Nếu không phải nơi ngực nàng vẫn còn phập phồng khe khẽ, ta gần như tưởng rằng… nàng đã…
Ta không dám nghĩ tiếp.
Ta vươn tay, muốn khẽ chạm lấy nàng, lại dừng lại giữa không trung.
Ta sợ.
Sợ làm gián đoạn giấc ngủ yên bình này — hoặc cũng có thể là một sự yên bình bất đắc dĩ.
Ta cũng sợ… nếu nàng tỉnh lại, nhìn thấy ta, trong mắt nàng vẫn là thứ hận ý lạnh thấu xương ấy.
Không biết từ khi nào, Thanh Đài đã khẽ khàng kê một chiếc đôn nhỏ bên giường.
"Tiểu chủ, người… ngồi tạm một lát đi."
Trong điện, cung nhân đa phần cúi đầu im lặng làm việc, chẳng ai nhìn ta, cũng chẳng lời bàn tán.
Hẳn là đã được hắn, hoặc Lý Đức Toàn căn dặn trước.
Ta ngồi xuống, chỉ lặng lẽ nhìn A tỷ.
Thời gian trôi qua, theo làn khói lam mờ bay ra từ lư hương, chậm rãi mà nặng nề.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!