19
Hoa khả chiết thời tu chiết, mạc đãi vô hoa không chiết chi.
Ý người là gì?
Là khuyên ta hãy biết thuận theo thời, chớ để mất rồi mới hối hận?
Hay là… cảnh cáo?
Cảnh cáo rằng, lòng nhẫn nại của người, là có giới hạn.
Nếu ta còn cố chấp như vậy, người có thể, bất cứ lúc nào, thu lại ân sủng, ban nó cho kẻ khác.
Dẫu sao trong ngự hoa viên, hoa đẹp muôn màu, người ngoan ngũ sắc, đâu thiếu kẻ hơn ta?
Người quả nhiên là tay cao cường.
Người biết, so với vàng bạc châu báu, một câu thơ lửng lơ như vậy, mang theo hàm ý mập mờ cùng sát khí mềm mại, mới là thứ dễ khiến lòng người rối loạn.
Người đang ép ta.
Ép ta phải lựa chọn.
Là tiếp tục giữ lấy cái thanh cao vô dụng này, hay cúi đầu, thỏa hiệp với người, với hiện thực.
Ta nhìn cành mai đỏ hồi lâu, mới quay sang Thanh Đài khẽ nói:
"Đem vứt đi."
Thanh Đài kinh hãi.
"Tiểu chủ! Đây… đây là vật bệ hạ ban tặng!"
"Ta biết."
"Chính vì là bệ hạ tặng, nên ta… không thể giữ."
Ta không thể để người lại có thêm cơ hội khống chế ta.
Thanh Đài còn định khuyên thêm, nhưng ta đã xoay người, trở lại phòng trong.
Từ hôm đó, ta bắt đầu ép mình quay lại trạng thái "nằm yên" thật sự.
Ngày ngày, ngoài đọc sách, thì chỉ chăm hoa tưới cỏ.
Ta không nghĩ về người nữa, cũng không còn trông mong người ghé qua.
Ta tưởng, chỉ cần ta tỏ ra đủ thờ ơ, người sẽ thấy ta là quân cờ vô vị, rồi bỏ hẳn ta lại.
Như thế, có lẽ… sẽ tốt cho cả hai chúng ta.
Ngay lúc ta tự ép mình tin rằng, mọi thứ đều sẽ dần dần trở về bình lặng, thì một chuyện không ngờ tới lại đột nhiên xảy ra.
Hôm ấy, ta đang ở trong viện, vun đất cho cây hợp hoan nhỏ, thì Thanh Đài hốt hoảng chạy vào.
"Tiểu chủ! Tiểu chủ! Không hay rồi!"
"Sao vậy?" Ta buông cái cuốc nhỏ trong tay, nhíu mày hỏi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!