Chương 18: (Vô Đề)

18

Ta từng nghĩ, chỉ cần không tranh, giữ mình, là có thể sống yên trong chốn cung đình.

Nay mới hiểu, ta đã sai rồi.

Từ khoảnh khắc bước chân qua cổng cung, ta đã là người trong cuộc.

Thân phận ta, tính tình ta, quan hệ ta với A tỷ… tất thảy đều đã được bày sẵn trên bàn cờ.

Cái gọi là "mặc kệ", chẳng qua chỉ là lời dối mình.

Bọn họ đã thay ta chọn sẵn vị trí.

Chỉ đợi ta, cam tâm tình nguyện… nhảy vào.

Mà ta, vẫn còn ngốc nghếch, vì một chút "ái tình" hư vô mờ mịt kia, mà cảm động đến độ tan nát cõi lòng.

Thật sự là…

Quá nực cười.

Ta bước tới trước hộp trang sức, mở ra chiếc rương chứa đầy trân châu ngọc quý.

Những vật trong mắt người khác là biểu tượng của vinh sủng vô thượng, lúc này nhìn lại, đối với ta chẳng khác nào đang âm thầm giễu cợt sự si ngốc của chính mình.

Ta vươn tay, nhặt lấy một viên hồng ngọc sắc đỏ như máu bồ câu.

Thật đẹp.

Đẹp đến mức… như giọt máu rơi từ lòng A tỷ.

Nghĩ đến nàng, lòng ta lại nhói lên từng đợt.

Lâm tần từng nói, dù không có ta, A tỷ cũng chưa chắc có thể ngồi vững trên vị trí kia.

Ta hiểu.

Những đạo lý ấy, ta không phải không rõ.

Tâm cơ đế vương, toan tính quân quyền, trong bao nhiêu cuốn thoại bản ta từng đọc, nào có thiếu đâu?

Nhưng biết lý là một chuyện, khi chuyện ấy xảy ra trên chính thân mình, trên người thân nhất của mình, lại là chuyện hoàn toàn khác.

Ta chẳng thể dối mình rằng, tất cả điều đó, không liên quan đến ta.

Chính ta, trở thành thanh đao sắc bén nhất trong tay người.

Chính ta, đích thân đẩy A tỷ từ chín tầng mây, rơi thẳng vào vực sâu.

Nhận thức ấy, tựa như núi cao đè nặng trên ngực, khiến ta không sao thở nổi.

Mấy ngày đó, quả nhiên người không đến nữa.

Vãn Tình Hiên của ta, lại trở về dáng vẻ ban sơ.

Cửa viện vắng lặng, tiếng người tuyệt tích.

Những phi tần trước kia còn thay nhau đến "thưởng hoa", thoắt cái đã biến mất không chút tung tích.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!