14
"Trước kia, tỷ thấy muội thật ngốc. Dựa lưng vào phủ Định Quốc công, có tỷ là hoàng quý phi mà không dùng, lại cố sống cố chết làm người vô hình. Nay tỷ mới hiểu, muội không ngốc, mà là nhìn thấu."
"Chỉ tiếc…"
"Muội nhìn thấu lòng người, lại chẳng đoán được thứ gọi là "tình khó cưỡng"."
Tim ta bất giác khựng lại.
"Tỷ biết, muội không tham quyền thế."
"Nhưng bệ hạ… đã đặt muội vào tâm khảm rồi. Muội tránh cũng không thoát."
"Chi bằng, thay vì bị sóng xô, hãy học cách cầm tay lái."
Lời nàng nói như búa giáng vào tâm ta.
Đúng vậy.
Ta trốn không thoát.
Từ khi chàng bước chân vào viện này, từ khi chàng vì ta nướng củ khoai ấy… số mệnh của ta, đã đổi khác.
Cái gọi là "nằm yên chờ chết", "dưỡng già hậu cung", suy cho cùng chỉ là ảo tưởng của riêng ta.
Sau khi Lâm tần rời đi, ta ngồi một mình thật lâu.
Rồi đi đến hộp trang sức, lấy ra bình ngọc trắng mà A tỷ để lại.
Ta nhìn nó, nhớ đến ánh mắt lạnh lùng quyết tuyệt hôm đó của nàng.
Tâm ta… vẫn còn đau.
Ta cho người đi dò la tin tức của Chung Tuế Cung.
Nghe nói, A tỷ thật sự đã bệnh.
Không phải giả vờ, mà là bệnh thật.
Nằm trên giường không ăn không uống, chẳng gặp ai.
Trong lòng ta… nói không rõ cảm giác.
Có vui sướng không?
Có lẽ một chút, nhưng phần nhiều… là bi ai.
Vì nàng. Cũng vì ta.
Ta và nàng, vốn nên là chốn nương tựa ấm áp nhất giữa hoàng cung lạnh lẽo này.
Vậy mà cuối cùng… lại thành kẻ không chết không dừng.
Mấy hôm sau,
Chàng… lại đến.
Lúc ấy, ta đang xới đất cho gốc hợp hoan mới trồng. Ngẩng đầu lên, liền trông thấy chàng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!