12
Chàng là đang, vì ta, mà công nhiên giáng mặt mũi Hoàng quý phi – A tỷ sao?
Chàng có biết, làm vậy sẽ gây ra sóng gió to lớn cỡ nào không?
Bàn tay ta theo bản năng, khẽ kéo nhẹ vạt áo chàng.
Chàng cúi đầu, liếc nhìn ta một cái.
Ánh mắt ấy, tựa hồ đang nói: "Đừng sợ, có trẫm đây."
Khoé mắt ta lập tức ươn ướt.
Không lâu sau, A tỷ đến.
E là nàng chưa từng nghĩ tới việc chàng lại tự mình đến tiểu viện của ta, càng không ngờ, vì một chuyện "nhỏ nhặt" như vậy mà gọi cả nàng đến.
Khi trông thấy chàng, sắc mặt nàng trắng bệch.
"Thần thiếp thỉnh an bệ hạ."
"Hoàng quý phi," – chàng không bảo nàng đứng lên, chỉ chăm chú nhìn – "Ngươi nói xem, rốt cuộc là chuyện thế nào?"
A tỷ quỳ dưới đất, đưa mắt liếc ta một cái.
Chắc hẳn nàng hận ta, hận ta thật sự khiến chàng đến đây.
"Tâu bệ hạ," "Là thần thiếp quản giáo cung nhân không nghiêm. Nghe nói cung nữ ở Vãn Tình Hiên có hành vi không sạch sẽ, sợ làm hỏng phong khí trong cung, nên mới sai người tới xử lý. Không ngờ lại kinh động đến bệ hạ, là thần thiếp sơ suất."
Nàng đổ hết tội lỗi lên đầu kẻ dưới.
Tưởng rằng làm thế là có thể gột sạch mình.
Chàng chỉ khẽ cười một tiếng.
"Oh? Không sạch sẽ?" – chàng cầm lấy chiếc vòng phỉ thúy, nhẹ giọng – "Chiếc vòng này, trẫm nhìn qua, có chút quen mắt."
Sắc mặt A tỷ càng thêm trắng nhợt.
"Chuyện này…"
"Lý Đức Toàn," "Đi đến kho nội vụ tra xét, tháng trước trẫm có được một đôi vòng giống thế này, sau đó thưởng cho ai."
Thân thể A tỷ khẽ run lên.
Ngay cả ta cũng chẳng ngờ, chàng lại làm đến mức này vì ta.
Chàng là đang muốn, trước mặt mọi người, vạch trần lời dối trá của A tỷ.
Chàng là đang nói cho ta biết, cũng là tuyên bố cho toàn bộ hậu cung hay:
Giang Miên ta, là người được chàng che chở.
Ai cũng không thể chạm tới.
Lý Đức Toàn lĩnh chỉ, chuẩn bị lui đi. A tỷ đang quỳ dưới đất bỗng nhiên toàn thân run rẩy.
Nàng cúi đầu thấp hơn, quanh thân toả ra khí tức tuyệt vọng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!