Chương 3: (Vô Đề)

5

Ta từ mắt Lý Thừa Thù nhìn thấy khao khát mãnh liệt.

Ta liếc mắt: "Huynh là Thái tử, sau này sẽ có rất nhiều người giúp huynh, còn cần ta nữa sao?"

Nét mặt hắn ngay lập tức trở nên buồn bã.

"Nhưng ta không muốn họ, họ chỉ biết trông chừng ta như phạm nhân vậy, lúc nào cũng nhắc nhở ta đừng phạm sai lầm. Ta chỉ cần phạm một chút lỗi nhỏ, bên cạnh sẽ có người tấn công chỉ trích ta, mẫu hậu cũng sẽ phạt ta, nói ta làm mất phong thái của Thái tử.

Phụ hoàng cũng sẽ không vui, nói với ta rằng với tư cách một Thái tử tiêu chuẩn, hành sự nên thận trọng hơn. Nhưng ta thực sự mệt lắm, ta rõ ràng đã rất cố gắng học làm một Thái tử tốt."

Làm Thái tử một nước mà dễ được sao?

Ta đột nhiên thấy Lý Thừa Thù cũng khá tội nghiệp, còn chỉ là đứa trẻ mà phải chịu áp lực lớn như vậy.

Lý Thừa Thù đầy kỳ vọng nhìn ta:

"Nhưng muội thì khác, muội đối với ta và Hủ Hủ, đều không có sự tôn sùng đối với hoàng thấy như những người khác, mà giống như đối với bạn bè bình thường hơn. Lần trước chúng ta cùng chép bài, ta rõ ràng biết sẽ bị phạt, nhưng ta vẫn rất vui, vì cuối cùng ta có bạn rồi.

Vậy nên ta hy vọng người đứng bên cạnh ta là muội, và ta hy vọng lần sau dù ta gặp chuyện gì, dù có làm sai việc, muội cũng sẽ giúp ta, ủng hộ ta như giúp Hủ Hủ."

Ta ngay lập tức hiểu ra.

Hóa ra hắn không phải muốn tìm người gánh tội, mà muốn nhận một đại ca!

Nói đến cùng đứa trẻ này quá cô đơn, thiếu tình yêu thương!

Ta ngay lập tức tràn đầy lòng thương.

Vỗ vai hắn, hào hứng nói: "Không vấn đề gì, từ nay ta che chở cho huynh, chỉ cần huynh tiếp tục làm Thái tử tốt là được."

Lý Thừa Thù vui mừng nhảy lên.

Qua một lúc, hắn m.ô.n. g lung nhìn ta: "Dao Dao, thế nào mới là Thái tử tốt?"

Câu hỏi này có chút phức tạp.

Ta suy nghĩ một lúc: "Ta cũng không rõ lắm, nhưng ta nghĩ điều quan trọng nhất là phải tốt với dân!"

Lý Thừa Thù không do dự gật đầu: "ĐƯợc, từ nay ta nhất định sẽ làm một Thái tử tốt đối với dân!"

Không biết tại sao, ta cảm thấy Lý Thừa Thù nhất định sẽ làm được.

Ít nhất hiện tại lòng hắn là thuần khiết.

Tóm lại ta không còn chống đối sự gần gũi của hắn, Lý Thừa Thù lại trở về mô hình chăm sóc ta khắp nơi như trước.

Ta có hơi mất tự nhiên một chút, rồi bắt đầu thoải mái tiếp nhận.

Coi như là đệ đệ hiếu kính với đại ca!

Nhưng mà người làm đại ca như ta vẫn không tròn phận.

Vì thực sự đến lúc phạm lỗi, Lý Thừa Thù nhận lỗi nhận phạt nhanh hơn ta nhiều.

Ta còn từng chất vấn hắn: "Không phải nói huynh muốn khi phạm lỗi sẽ để ta giúp, bây giờ làm vậy khiến ta không có chút thành tựu nào cả."

Lý Thừa Thù chỉ dịu dàng cười an ủi ta.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!