Chương 43: (Vô Đề)

Tiếng gậy đánh vào da thịt nghe không hề vang, mà trái lại còn có vẻ nặng nề.

Bệ hạ. Lưu Trung Bảo bước lên khuyên nhủ,

"Bệ hạ đã bận rộn cả ngày, xin Bệ hạ đi nghỉ trước."

Không cần. Long Phong đế đứng trước cửa sổ, nhìn hai người con trai đang bị đánh, giọng trầm trầm,

"Trẫm phải nhìn chúng bị phạt."

Trong phòng lặng ngắt như tờ, ông nhắm mắt lại, đến khi mở mắt ra, ông lại trở về là một vị đế vương anh minh,

"Đánh xong thì phái ngự y đến khám, không được để lại bất kỳ di chứng nào."

"Xin Bệ hạ yên tâm, nô tài đã phái người đi mời ngự y rồi ạ." Lưu Trung Bảo đỡ Long Phong đế.

"Đã hỏi cung hạ nhân của Trịnh gia được gì rồi?" Nhìn hai đứa con trai được nâng lên kiệu đưa về, Long Phong đế mới đóng cửa sổ lại.

Lưu Trung Bảo khẽ biến sắc, lấy ra hai bản lời khai từ trong ngực,

"Vẫn chưa được Hộ Long vệ kiểm chứng nên vẫn không biết thực hư ra sao."

Cũng có nguyên nhân người hầu muốn trả thù gia chủ, vì thế lão không dám chắc có bao nhiêu phần là sự thật trong lời khai rợn người kia.

Đưa trẫm xem.

Long Phong đế nhận bản khai cung, cẩn thận đọc một lần, nhưng càng đọc thì ông càng sầm mặt.

"Năm Long Phong thứ năm, Lăng Châu..." Long Phong đế cười khẩy,

"Trịnh gia tính toán hay lắm, chẳng trách muốn giết người diệt khẩu."

Năm Long Phong thứ năm, vì để trấn an quan viên và bách tính phía nam nên ông đã xuôi nam vi hành.

Sau lần vi hành, ông đã nắm giữ toàn bộ binh quyền của Đại Thành trong tay, kể từ đó Đại Thành bắt đầu phát triển theo chiều hướng như ông mong muốn.

Tuy nhiên, ông lại không ngờ, năm đó còn có một âm mưu nhắm vào ái phi và con trai của ông.

"Kế hoạch vô cùng hoàn mỹ." Tên mặt sẹo đã trả lời đi trả lời lại một câu hỏi không biết bao nhiêu lần.

Trong vòng một ngày ngắn ngủi, hắn ta hốc hác thấy rõ, vẻ mặt mệt mỏi và đầy bất an.

Chỉ cần Hộ Long vệ hỏi, hắn ta lập tức thành thật trả lời.

"Vì ám sát mẹ con Tô Quý phi, bọn ta đã sắp xếp biết bao kế hoạch không có một kẽ hở." Mặt sẹo cất giọng khàn khàn,

"Nhưng kế hoạch mà ta tham gia lại xảy ra bất trắc."

Bất trắc gì?

Thống lĩnh hỏi.

Một con nhãi. Tên mặt sẹo liếm đôi môi khô nứt, giọng nói gằn rõ sự hận thù và hối hận,

"Không biết đâu ra con nha đầu chết tiệt, nó đã phát hiện ra bọn ta."

Thống lĩnh siết chặt cây bút trong tay, tức giận nói,

"Nên bọn mi đã giết đứa bé đó?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!