Chương 8: (Vô Đề)

Sau cuộc thảm sát ở lãnh cung, chỉ còn lại mùi m.á. u tanh nồng nặc.

Ta cứ ngỡ Giang Dữ Hoài cuối cùng cũng chịu rời đi.

Ai ngờ hắn đột nhiên chuyển hướng, bước vào trong phòng, ta vội vàng đuổi theo.

Kết quả, ta nhìn thấy kẻ vốn có thói quen sạch sẽ kia...

Cởi trường bào ra bọc lấy t.h. i t.h. ể của ta, rồi nâng niu ôm ta vào lòng.

Giống như mỗi lần thân mật trước đây, hắn dịu dàng thì thầm bên tai ta: Ôm nàng lần cuối.

Nhìn hắn như vậy, tim ta như bị xé toạc ra một lỗ lớn, nỗi đau đớn tột cùng khiến ta khổ sở không thôi.

Ta mê man theo hắn trở về tẩm cung.

Hắn phong tỏa Dưỡng Tâm điện, không có thánh chỉ, bất cứ kẻ nào xâm phạm đều bị g.i.ế. c không tha.

Ta đã c.h.ế. t rồi mà hắn còn bày trò giam cầm này nữa sao?

Tên tâm thần điên loạn này!

Giang Dữ Hoài sai người tắm rửa sạch sẽ cho ta, thay cho ta một bộ váy dài xinh đẹp, rồi đặt ta nằm trên long sàng của hắn.

Ta cảm thấy hắn thật sự điên rồi.

Bởi vì sau khi tắm rửa xong, hắn nằm xuống bên cạnh ta, một tay còn vòng qua eo ta.

Nói thật, ta không tự tin về nhan sắc của mình đến mức ngay cả khi đã c.h.ế. t rồi mà vẫn có thể khiến người ta si mê đến vậy.

Cho nên, nếu không phải vấn đề của ta, vậy thì chắc chắn là Giang Dữ Hoài có bệnh rồi.

Ta thậm chí còn thấy hắn chống tay lên đầu, hôn ta một cái.

Ta không ngờ rằng, làm quỷ rồi mà vẫn có thể trải nghiệm cảm giác buồn nôn muốn ói.

Có lẽ tiếng nôn của ta quá lớn, Giang Dữ Hoài đột nhiên lớn tiếng hỏi: Ai ở đó?

Ta vội vàng che miệng lại, không dám phát ra tiếng động nào nữa.

Sau đó, ta thấy một bóng đen lén lút vụt qua cửa sổ.

Ta thở phào nhẹ nhõm, cứ tưởng Giang Dữ Hoài có khả năng giao tiếp với người âm.

Nhưng ta vừa mới nghĩ hắn điên rồi, thì hắn lại càng điên hơn.

Giang Dữ Hoài cho rằng, những âm thanh hắn nghe thấy đêm đó chắc chắn là do ta phát ra, hắn mừng rỡ như điên, chiêu mộ khắp thiên hạ những người tài giỏi, không vì điều gì khác, chỉ để hồi sinh ta.

Lúc này.

Ta và một vị hòa thượng đầu ghẻ đang cùng nhau đứng quanh t.h. i t.h. ể của ta, nhìn ngắm đã được khoảng nửa nén nhang rồi.

Vị hòa thượng này bị Giang Dữ Hoài trói đến để hồi sinh ta.

Sau khi thở dài lần thứ ba mươi tám, cuối cùng ông ấy cũng quyết định nói thật:

"Bệ hạ, bần tăng vô năng. Nếu Lạc nương nương không được mai táng sớm, e rằng sẽ có khả năng hóa thành cương thi."

Giang Dữ Hoài mặc một thân áo trắng, quầng thâm hiện rõ dưới mắt, im lặng nhìn chằm chằm vị hòa thượng nọ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!