Lúc này, Tiểu Bạch Hoa lên tiếng, giọng nói mềm mại, nhỏ nhẹ:
"Tỷ tỷ, muội và Hoàng thượng đến thăm tỷ, mau ra nghênh giá đi."
Vẫn không có ai đáp lại.
"Tỷ tỷ có phải vẫn còn giận dỗi muội, không thèm để ý đến muội?" Tiểu Bạch Hoa nói, vành mắt đỏ hoe.
Giang Dữ Hoài lạnh lùng phất tay: Người đâu, phá cửa!
Tim ta đập thình thịch.
Cánh cửa ầm một tiếng bị phá tung, ngay sau đó, đám người ùa vào trong.
Ta bấm đốt ngón tay, đếm thầm: Một, hai, ba!
Tiếng thét chói tai vang lên, ta móc móc tai, thò đầu ra nhìn.
Lãnh cung đúng là lãnh cung mà!
Cả căn phòng trống huơ trống hoác, ngoài một chiếc giường ra thì chẳng còn gì khác.
Mà chiếc giường duy nhất này lại là một thứ đồ cũ kỹ, ọp ẹp, gồ ghề.
Ta đang cuộn mình trên chiếc giường tàn tạ này.
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
Cánh tay phải gắt gao ôm lấy thân thể, tay trái che khuất hai mắt.
Ồ, ta nhớ ra rồi.
Trong giây phút hấp hối cuối cùng, ta đã dùng hết sức lực lau khô nước mắt trên mặt.
Bởi vì ta không muốn khi t.h. i t.h. ể của mình bị người khác phát hiện...
Nghĩ rằng Lạc Trĩ là một tiểu cô nương khi đau chỉ biết khóc nhè!
Dưới thân là vệt m.á. u loang lổ, đã khô cạn, giống như t.h. i t.h. ể ta khô quắt tím bầm.
Một tia nắng ngoài cửa sổ xuyên qua khe cửa chiếu vào căn phòng, lại vừa vặn dừng lại ở chỗ cách mắt cá chân ta một tấc.
Khó trách, sau khi c.h.ế. t ta vẫn thích ôm chặt lấy mình.
Thì ra là lúc c.h.ế. t quá lạnh, quá đau đớn!
Một cỗ bi thương dâng lên trong lòng.
Ngoài cửa sổ bỗng nổi lên một trận gió lạnh, mang theo một mùi hôi thối thoang thoảng.
Lạc Trĩ?
Một lời thì thầm rất nhẹ lọt vào tai ta theo cơn gió lạnh.
Ta vô thức quay đầu lại nhìn bóng dáng cao lớn, màu vàng sáng trong đám đông.
Vẻ mặt của hắn quá bình tĩnh.
Hắn bình tĩnh đến mức ta bàng hoàng nghĩ rằng người hắn cưới nhiều năm không phải là ta mà là một người khác.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!