Hắn khóc lóc thảm thiết, khóc đến mức ấy rồi mà vẫn không quên tỏ vẻ đáng thương với ta: A Trĩ, nàng xem.
Hắn đưa cánh tay bê bết m.á. u thịt đến trước mặt ta, những khúc xương trắng hếu kích thích thần kinh ta.
"Ta đã bị trừng phạt rồi, nàng quay về được không, cầu xin nàng."
Hắn vẫn luôn như vậy.
Trước kia mỗi khi từ chiến trường trở về, chỉ cần bị chút thương tích là lại rên rỉ cầu xin ta dỗ dành.
Ta cũng thật ngốc, đau lòng cho hắn nên vừa thổi vừa hôn, để hắn chiếm hết tiện nghi.
Chẳng lẽ đến bây giờ Giang Dữ Hoài vẫn cho rằng, ta vẫn là Lạc Trĩ trước kia, người mà trong mắt chỉ có hắn sao?
Không, từ lâu đã không phải rồi.
"Sau khi chết, ta vẫn luôn ở bên cạnh ngươi đấy."
Ta độc ác muốn kéo hắn xuống vực sâu.
Quả nhiên, Giang Dữ Hoài chán nản buông thõng cánh tay, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, hắn tự giễu:
"Thì ra nàng đều biết cả rồi."
Khi cha dẫn binh tiến vào, cảnh tượng đập vào mắt chính là Giang Dữ Hoài đang lẩm bẩm một mình.
Người nhìn quanh một lượt, ánh mắt dừng lại trên t.h. i t.h. ể của ta.
Ấn đường nhíu chặt, trường đao trong tay phát ra hàn quang lạnh lẽo.
Người nghiến răng nói:
"Bệ hạ, lão thần chỉ muốn mang con gái rời đi, nếu ngài cản trở, thần không ngại đổi người ngồi trên ngai vàng này."
Ta ở bên cạnh phụ họa theo.
"Giang Dữ Hoài, khuyên ngươi biết điều một chút."
Lãnh Nhất bảo vệ chủ, sớm chắn trước mặt Giang Dữ Hoài.
Giang Dữ Hoài hai mắt đỏ ngầu, loạng choạng đứng dậy, không hề quan tâm đến tình thế bất lợi trước mắt.
Hắn đẩy Lãnh Nhất ra, tiến về phía ta vài bước, đưa bàn tay nhuốm m.á. u về phía ta, giọng nói dịu dàng đến khó tin, mang theo sự cầu xin.
"A Trĩ, chúng ta đừng giận dỗi nữa được không, nàng quay về đi, ta nhớ nàng."
Trong khoảnh khắc, tất cả mọi người có mặt đều mang những suy nghĩ khác nhau.
Ta là một hồn ma, ngoài Giang Dữ Hoài ra, không ai có thể nhìn thấy ta.
Tất cả đều cho rằng Giang Dữ Hoài đã hóa điên rồi.
Đại sư huynh càng mang vẻ mặt như bị táo bón, nghiến răng nghiến lợi nói:
"Kẻ sát nhân, không xứng đáng được tha thứ."
Nhìn huynh ấy như vậy, ta khẽ cụp mi xuống, trong lòng dâng lên nỗi đau khổ vô tận.
Giang Dữ Hoài hai mắt đỏ ngầu, loạng choạng đứng dậy, chẳng mảy may quan tâm đến tình thế bất lợi trước mắt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!