Chương 4: Sống không bằng chết, nợ máu trả máu

Mãi cho đến tháng trước, Hoàng Thượng đột nhiên ngã bệnh, hôn mê hết sức, triệu Ung Thân vương ở Ký Châu hồi cung yết kiến.

Chu Lăng Thần là đích trưởng duy nhất của Hoàng thượng, nhưng bởi vì hai chân tàn tật, cả đời chỉ có thể ngồi trên xe lăn, cho nên vô duyên với đế vị.

Tứ hoàng tử đối với vị huynh trưởng này, phải nói là không thích, hiện giờ được tin Chu Lăng Thần phải hồi cung, phi thường nổi giận.

Hắn cả đêm đến tìm Hoa Ngu, cấp cho Hoa Ngu một lọ độc dược, bảo Hoa Ngu tìm mọi cách, trên đường về giết chết Chu Lăng Thần!

Mưu hại hoàng tử, là đại tội.

Nhưng Hoa Ngu vì Tứ hoàng tử, cái gì cũng làm, không chút do dự đáp ứng yêu cầu kia.

Cuối cùng của bản ghi chép, là ba ngày trước, Hoa Ngu đã kê đơn vào cơm canh của Chu Lăng Thần.

Sau đó, bản ghi chép không còn cái gì.

Diệp Vũ sau khi xem xong, khuôn mặt lộ ra trong bóng đêm, biểu tình phức tạp vô cùng.

Nhìn cuốn sách nhỏ này, cộng với biểu tình của nam nhân bên cạnh Chu Lăng Thần đối với nàng, còn có một câu ' cẩu quan' kia...

*thay vì ' hoạn quan' hay 'thiến chó', tui quyết định để 'cẩu quan' _-_

Trong lòng Diệp Vũ suy đoán...

Chẳng lẽ, nàng và tiểu thái giám Hoa Ngu kia có bộ dáng giống nhau như đúc?

Cho nên Chu Lăng Thần, mới có thể đem nàng trở thành Hoa Ngu đi?

Nhưng tại sao nàng lại xuất hiện ở nơi này, thậm chí giả mạo thân thế thành Hoa Ngu?

Người bị đổi, Chu Lăng Thần không nhìn ra cái gì sao?

Diệp Vũ bụng đầy nghi hoặc, nhưng trong đầu lại nhanh chóng đưa ra kết luận.

Nàng cũng không biết vì cớ gì? Tại nơi loạn kiếm tìm ra đường sống trong chỗ chết, tuy võ công bị phế, nhưng hồng ban lại tiêu hết, còn mạc danh kỳ diệu trở thành gian tế Tứ hoàng tử phái đến bên Chu Lăng Thần, thiếu chút nữa hại chết Chu Lăng Thần!

Kìm xuống nghi hoặc trong lòng, về chuyện nàng chết đi sống lại, Diệp Vũ cũng có chút suy đoán, liền ngay cả tiếng nổ kia chỉ sợ cũng không phải việc ngoài ý muốn, hết thảy chỉ cần đối phương hiện thân, tất cả đều rõ ràng.

Trước mắt việc khó giải quyết nhất chính là

--Chu Lăng Thần!

Diệp Vũ nghĩ tới khuôn mặt tuyệt mỹ vô song kia, trong lòng không khỏi nảy một cái. Từ trước đến nay nàng không sợ trời không sợ đất, nhưng trước đây bị Chu Lăng Thần chỉnh qua, di chứng cho tới bây giờ vẫn không tốt lên chút nào!

Hiện giờ tiểu thái giám này còn không sợ chết đi hạ độc Chu Lăng Thần! Mà quan trọng hơn, đây là muốn nàng vác tội thay sao?!

Diệp Vũ chỉ cảm thấy đau đầu.

Còn có...

Nghĩ tới chuyện đó, Diệp Vũ liền không nhịn được run rẩy, Diệp gia nhà nàng, còn có Diệp gia quân mấy vạn nhân mã, chống đỡ Liêu quốc nhiều năm, chiến công hiển hách.

Lại bị cái tên gian nhân Cố Nam An kia hại!

Mấy vạn người, liền cứ như vậy chôn thây nơi chiến trường!

Diệp Vũ trong lòng đau đớn, trước mắt tối sầm, cả người thiếu chút nữa hôn mê.

Nàng vội bình tâm lại, ngày đó Diệp gia quân chỉ còn lại một mình nàng đối mặt với chục vạn binh mã của Cố Nam An, trong lòng nàng biết rõ việc mình phải chết là không thể nghi ngờ!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!