" A! Không--! " Tiếng thét thê lương như phá tan bầu trời, máu ở khắp nơi!
Diệp Vũ cứ như vậy trơ mắt nhìn xuống đất, thấy huynh trưởng của nàng, bị người ta trảm ngang lưng!
" Cố Nam An! " Tròng mắt nàng như muốn nứt ra, tiếng thét thất thanh chói tai.
Nhìn chằm chằm bạch y nhân đứng giữa một vùng huyết hồng kia, có gì đó tan vỡ.
" Diệp Vũ! " Cố Nam An mặt không chút thay đổi, khuôn mặt như trích tiên ngày càng lộ rõ, tràn đầy lãnh ý: " Ta nói lại lần nữa, buông kiếm trong tay ngươi ra. "
" Ha? " Mặt nạ bạc trên mặt Diệp Vũ, đã bị nhiễm một mảng hồng sắc, nàng nghiêng đầu nhìn chằm chằm Cố Nam An, làm như nghe không hiểu lời hắn nói.
" Ngươi muốn chết? Diệp gia thông đồng với địch phản quốc, phụ thân huynh trưởng ngươi, còn có Diệp gia quân, đều đã đền tội. Ngươi còn nghĩ muốn xuống bồi bọn họ? "Trong mắt hắn hiện lên một chút thương cảm.
" Ha ha ha! " Diệp Vũ bỗng nhiên cười lớn, phụ thân, huynh trưởng của nàng, huynh đệ sinh tử đi theo nàng nhiều năm, tất cả đều chết trước mặt nàng!
" Cố Nam An! " Diệp Vũ ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ đậm, bi thương muốn chết: " Cả đời này chuyện mà ta hối hận nhất, chính là quen biết ngươi! "
Là nàng yêu sai người, nên mới liên lụy phụ mẫu thân tộc, huynh đệ chiến hữu, mấy vạn người chết thảm!
Lúc trước chỉ vì một câu của hắn, nàng liền dứt khoát kiên quyết tòng quân, bất quá chỉ là để đổi lấy nụ cười của hắn.
Nhưng mà chưa từng nghĩ đến, lại nhận được một kết cục như vậy!
Nếu có kiếp sau, nàng dù có đốt cạn giọt tinh huyết cuối cùng, cũng muốn Cố Nam An chết không được tử tế!
Cố Nam An hắn là trích tiên trên trời, còn nàng cũng chỉ là bùn nhão dưới đất, là kẻ quái dị dùng mặt nạ che giấu đi dung mạo của mình!
Như thế nào mà lại đi mơ tưởng đến thần tiên?!
A!
Diệp Vũ rốt cuộc cũng không khống chế được chính mình, thất thanh cười quái dị.
Cố Nam An muốn chạy theo cẩm tú tiền đồ của hắn! Liền hy sinh tính mạng toàn bộ gia tộc nàng, hy sinh tất cả của nàng!
Mấy vạn Diệp gia quân!
Lọt vào tầm mắt chỉ có một mảng huyết hồng.
" Ngươi đi chết đi! " Diệp Vũ không khống chế được, rút kiếm đâm về phía hắn!
Nàng nhảy dựng lên, khôi giáp trên người đã bị nhuộm thành màu máu, mặt nạ trên mặt cũng bị máu tươi nhiễm bẩn.
Cả người giống như từ đống thi cốt bò ra, tựa như Tu La sát thần!
" Chủ tử! " Diệp Vũ đột nhiên mất khống chế là điều không ai ngờ đến, hơn mười thị vệ thân cận bên cạnh Cố Nam An, cơ hồ không chút nghĩ ngợi liền rút kiếm chém về phía Diệp Vũ.
" Phốc! " Diệp Vũ căn bản không tính đánh trả, một kiếm kia cũng không định thu hồi.
Thân thể yếu mềm giống như một tấm chăn rách, bị vô số lưỡi kiếm hung hăng đâm thủng!
Bầu trời vương huyết, liền từ không trung văng ra, làm bẩn một thân bạch y của Cố Nam An, thậm chí ngay cả ánh mắt của hắn, cũng bị một mảng máu tươi bao trùm.
" Diệp Vũ! " Cố Nam An quay đầu, sắc mặt trắng bệch.
Diệp Vũ rốt cuộc không trả lời hắn, đôi mắt trống rỗng nhìn về phía trước.
Phụ thân huynh trưởng, là con bất hiếu, không thể một kiếm chém chết cừu nhân, báo thù rửa hận cho mọi người.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!