Editor: Nơ
Ngay khi Diệp Phàm đọc ra câu hỏi trên tờ giấy phạt, Mạnh Ly đã lập tức có đáp án trong đầu, những cảnh tượng rõ ràng hiện ra trước mắt như một thước phim quay chậm.
Cô biết, Cận Thời Dược thích nhất là tư thế này.
Bất kể là quỳ hay đứng, anh đều thích ôm eo cô. Mặc dù ngày thường anh đối với cô rất dịu dàng, nhưng vào mỗi thời điểm ân ái, anh luôn bộc lộ bản chất hung hãn nhất. Hận không thể bẻ gãy cô làm đôi, hoặc dập nát cô thành từng mảnh.
Anh cũng thích túm tay cô kéo ngược ra sau, buộc cô phải đứng dậy, cơ thể căng ra như một cây cung. Sau đó giữ cằm cô từ phía sau rồi chiếm giữ bờ môi đỏ mọng, ngay cả nụ hôn cũng rất mạnh bạo.
Anh là người có tính chiếm hữu cực kỳ cao, điều này được thể hiện rõ ở khía cạnh giường chiếu.
Mỗi khi đến khoảnh khắc thăng hoa, bản chất tà ác trong xương cốt dần được bộc phát. Luôn nói ra những lời khiến người ta phải đỏ mặt, không nói nên lời.
Không biết điện thoại của ai đổ chuông.
Không biết là tin nhắn gì. Nhưng lúc này, Cận Thời Dược nắm cánh tay cô quàng qua cổ mình, khiến cô hoàn toàn treo trên người anh. Trông chẳng khác gì dây leo bò trên người.
Anh cắn tai cô, cùng cô tính sổ.
"Khách hàng của chị có biết chị đang làm tình với em trai mình không?"
"Có biết em trai chị đang chơi chị không?"
"Hửm? Chị gái."
"Chị, sao chị không nói lời nào?"
Anh quá hư hỏng, một bụng ý nghĩ xấu xa. Không ép cô tới cùng là không buông tha.
Mà cô quả thực sắp bị ép đến điên.
Cô khổ sở quay đầu, tránh hơi thở nóng bỏng của anh. Bàn tay thì đẩy người phía sau một cách lung tung không chút sức lực, chạm vào múi cơ bụng săn cứng. Cố gắng dùng sức nhưng vẫn vô ích.
"Anh đừng..."
Ngăn cản cũng vô dụng.
Cận Thời Dược nhớ tới chiều nay ở quán cà phê, cô vô tâm đẩy anh cho người khác. Khách hàng muốn chụp ảnh với anh, cô thậm chí còn đề nghị trở thành nhiếp ảnh gia.
Anh cố ý giữ khoảng cách, nhưng cô lại rất nhiệt tình nói với khách hàng: "Em gái, em có thể đứng gần hơn một chút. Khoảng cách giữa cả hai xa quá, lên ảnh không đẹp đâu."
Khách hàng đỏ mặt nhìn Cận Thời Dược, sau đó hỏi Mạnh Ly: "Thật sự có thể ạ?"
"Được chứ!" Mạnh Ly trả lời không do dự.
Cô còn ra lệnh cho Cận Thời Dược: "Em trai, cười một cái xem nào. Đẹp trai thế này phải cười nhiều hơn. Đừng trưng biểu cảm lạnh lùng."
"..."
Nghĩ đến đây, Cận Thời Dược càng dùng thêm sức. Dường như cả bụng đều chứa lửa, càng đâm càng hăng.
Mạnh Ly không biết mình có thể sống sót đến sáng mai không.
Nước nóng trong bồn tắm làm cô bớt mệt mỏi đôi chút, cô tì người trên mép bồn tắm. Cận Thời Dược đang dội nước lên lưng cô, Mạnh Ly giận dỗi hất mạnh tay anh.
Cô hậm hực đá anh, rõ ràng là dùng rất nhiều sức, nhưng bàn chân lại chẳng có xíu lực nào. Cuối cùng, chỉ giống như mèo con dùng đệm thịt vuốt ve vào người. Không có tác dụng răn đe, ngược lại còn như đang nũng nịu.
"Anh tránh ra." Khuôn mặt cô nhăn tít lại. Cổ họng cũng trở nên ấm ách không ra hơi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!