Chương 52: "Mạnh Ly tôi đã hoàn toàn đánh bại chị!"

Editor: Nơ

Bản thân Mạnh Tinh cũng không biết phát súng vừa rồi được bắn ra như thế nào.

Cô ta vô cùng hoảng loạn, cầm súng giơ cao quá đầu, giống như muốn thị uy. Rõ ràng bản thân cũng chẳng có kỹ năng, ngón tay run rẩy lên đạn, như thể phải dùng rất nhiều sức lực mới ấn xuống được.

Âm thanh vang lên như tiếng sét đánh giữa trời quang. Những người có mặt đều khom lưng né tránh, la hét chạy tán loạn.

Mạnh Ly sợ hãi co rúm người lại, cơ thể run lên bần bật. Cô bịt tai hét to, lỗ tai ù ù.

Đội ngũ an ninh không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể cố gắng thuyết phục. Đại loại như là, cô đang phạm tội, có gì cũng nên bình tĩnh giải quyết, đừng làm điều ngu ngốc, v.v.

Mạnh Tinh mắt điếc tai ngơ.

Đôi mắt nhìn thẳng về phía trước.

Chỉ thấy Cận Thời Dược đang chạy thục mạng về phía này với tốc độ nhanh nhất.

Thậm chí còn thấy rõ khi tiếng súng vang lên, Cận Thời Dược đã mấy lần mất thăng bằng, chân tay mềm nhũn suýt nữa ngã khụy xuống đất. Nét lo lắng cùng hoảng sợ vẫn hiện rõ ngay cả khi ở khoảng cách rất xa.

Anh chạy nhanh qua đám đông, từ xa trông thấy Mạnh Ly vẫn bình an vô sự thì thở phào nhẹ nhõm.

Mạnh Tinh cứ chăm chú nhìn anh tiến lại gần.

Hiện tại nơi này có rất nhiều người, nhưng Cận Thời Dược vẫn luôn là tâm điểm chú ý. Vẫn luôn là ngôi sao sáng nhất giữa biển người rộng lớn.

Anh bắt mắt đến nỗi không ai có thể với tới.

Giống như năm lớp mười vậy, cô nhìn thấy anh lần đầu tiên trong đám đông, sự ngưỡng mộ cũng từ đó kéo dài suốt nhiều năm qua.

Cô tin chắc rằng sẽ không có ai không bị thu hút bởi chàng trai này. Lúc ấy trên sân bóng rổ, tầm mắt anh lướt qua mọi người và dừng trên người cô.

Cho nên, sau khi trận đấu kết thúc, cô đã hào phóng mời anh uống nước. Anh từ chối, nhưng cô không cảm thấy thất vọng chút nào. Cô vẫn luôn tự tin và kiêu ngạo, tin rằng Cận Thời Dược không có lý do gì không thích mình.

Vào ngày diễn ra cuộc thi âm nhạc.

Sau khi Mạnh Ly hoàn thành tiết mục thay cô, họ lặng lẽ đổi quần áo. Mạnh Ly mặc đồng phục học sinh, cô thay bộ váy mà Mạnh Ly đã mặc trước đó.

Sau cuộc thi, Mạnh Ly lặng lẽ rời khỏi khán phòng. Mạnh Tinh mặc váy dạ hội trở lại hậu trường chờ đợi kết quả. Tiết mục này giành giải nhất, cô quang minh chính đại lên sân khấu nhận giải.

Tiếng vỗ tay phủ kín khán phòng. Từng ánh mắt ngưỡng mộ, từng cái nhìn tôn sùng của mọi người thực sự đã làm thỏa mãn lòng kiêu hãnh trong cô.

Nhưng điều cô không ngờ tới là khi xuống sân khấu với bó hoa và cúp trên tay, cô lại bắt gặp Cận Thời Dược.

Anh đứng ở cửa sau cánh gà, nhìn vào bên trong như thể đang tìm kiếm thứ gì đó.

Cô không khỏi vui mừng, nhấc váy bước tới mà không suy nghĩ nhiều.

"Anh đến xem em thi đấu ạ?" Câu đầu tiên cô hỏi chính là như vậy.

Cận Thời Dược nghe thấy thì chậm rãi liếc sang, ánh mắt hờ hững lướt qua khuôn mặt thanh tú của người đối diện, thậm chí còn không nhìn thẳng vào mắt cô.

Anh thờ ơ nhìn một cái rồi ngó bó hoa với chiếc cúp trên tay cô.

"Sao có thể thoải mái cầm đồ không thuộc về mình rồi đến hỏi tôi một câu như vậy?"

Gương mặt anh vẫn bình thản như thường lệ, giọng điệu lạnh nhạt không chút cảm xúc.

Câu hỏi của anh quá chí mạng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!